Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 97: Chương 97: Chương 59: Bà nội Cố thật thiên vị! 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bà nội Cố đang làm gì mà không thấy người khác?

Cố Hề Hề sửng sờ!

Cô còn chưa bình tĩnh lại, Doãn Tư Thần đã chủ động kéo tay cô rời đi thật nhanh!

Ngón tay của Doãn Tư Thần rơi vào tầm mắt của Cố Hề Hề, sự ấm áp truyền tới những ngón tay của anh, làm cho Cố Hề Hề không được tự nhiên.

Doãn Tư Thần diễn sâu quá rồi sao?

Chỗ này cũng không có người khác nhìn thấy, sao lại nắm chặt như vậy chứ?

Cố Hề Hề đang suy nghĩ lung tung, bên tai đã truyền đến giọng nói của Doãn Tư Thần.

Rõ ràng là anh đang cúi người xuống nói bên tai cô, hơi thở nóng ấm phả lên vành tai cô, cả người liền cứng đờ.

“Xem đi, em nói ra nhất định sẽ có một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt!” giọng của Doãn Tư Thần đúng lúc kéo Cố Hề Hề quay lại với thực tại, Cố Hề Hề kiềm nén lại sự khác thường của bản thân, nhìn theo tầm mắt của Doãn Tư Thần.

Lúc này, nét mặt của Cố Hề Hề lập tức thay đổi!

Thấy bà nội Cố căn bản không phải là không nhìn thấy trưởng bối, mà đang ở trong phòng đếm tiền một mình.

Đếm tiền cũng thôi đi, vừa đếm vừa không ngừng lẩm bẩm, việc quan trọng là bảo mẹ Cố đem tiền đến cho mình.

Trước giờ Cố Hề Hề chưa từng mất mặt như vậy!

Nhất là mất mặt trước mặt Doãn Tư Thần.

Lúc này, bên ngoài cũng có người đi vào.

Đầu tiên là bà nội Cố giật mình, vừa định cất tiền trên bàn đi, đợi đến khi thấy người đi vào là Cố Chân Chân, mới thở một hơi dài, tiếp tục đếm tiền.

“Bà nội! không phải là bà đã đồng ý mua cho con một căn nhà sao!” Cố Chân Chân vừa vào đã ôm chầm lấy cánh tay của bà làm nũng: “Khi nào mới mua cho con!”

“Ngoan, Chân Chân, chờ bác cả của con đếm xong tiền Cố Hề Hề đưa đến, thì có thể mua nhà cho con rồi! Bà nội cũng giao tiền đặt cọc rồi, hợp đồng cũng ký rồi, chỉ đợi lấy chìa khóa về thôi!” bà nội Cố cưng chiều mà kéo cánh tay của Cố Chân Chân, ngồi ở bên cạnh nói: “Có khi nào bà nội lừa gạt con chưa?”

Nghe bà nội Cố nói như vậy, Cố Chân Chân mới hài lòng mà nở nụ cười.

Chỉ cần mua được căn nhà ở thị trấn, thì cô thành người thành thị rồi!

Cô có thể xứng với người đàn ông cao quý hơn!

“Vừa rồi có người kêu cha mẹ con đến, nói bác gái có chuyện muốn nói với bọn họ, cũng không biết rốt cuộc là bọn họ muốn nói gì nữa, lúc cha mẹ trở về cũng thay đổi, còn đuổi con ra khỏi phòng, không biết là 2 người ở trong phòng to nhỏ gì đó!” Cố Chân Chân tiếp tục nói: “Bà nội, bà nói bác cả và Cố Hề Hề sẽ đem tiền đến sao? 200 ngàn, hay là ít hơn?”

Bà nội Cố hừ một tiếng: “Cô ta dám không đưa sao?”

“Bây giờ Cố Hề Hề đã phát tài rồi, có thể không giúp đỡ cho chúng ta sao! nếu không có lương tâm, không phải là con cháu của nhà họ Cố thì tất nhiên không quen!” Cố Chân Chân phì phò nói.

Cố Hề Hề thì đáng gì chứ, dựa vào đâu mà được gả cho người đàn ông hoàn mỹ giàu có như vậy? Dựa vào đâu mà được ở một căn nhà sang trọng như vậy, ăn những thứ sang trọng như thế, mắc quần áo đắt tiền đến vậy, còn được ngồi trên xe phiên bản hạn chế chứ?

“Nên bà mới đau lòng thay con! Cố Hề Hề chỉ là một đứa trẻ mà nhà họ Cố nhặt được, sao có thể quan trọng được chứ?” bà nội Cố nói một cách oán hận: “Trong nhà này, chỉ có nó và con gà mái không đẻ được trứng kia là chướng mắt! Không sao, bây giờ nó có chỗ dựa, chờ đến lúc móc đủ tiền, chúng ta sẽ có cuộc sống sung sướng của chúng ta!”

“Dạ!” Cố Chân Chân vui vẻ mà gật đầu.

Khi Cố Hề Hề thấy được cảnh này, thật sự không biết nên có biểu cảm gì, mới có thể bộc lộ hết cảm xúc trong lòng mình.

Mặc dù đã sớm biết mình là do bà nội Cố nhặt về, nhưng không ngờ tới bà nội Cố lại thiên vị đến mức này!

Chèn ép ba mẹ hơn 20 năm cũng không nói đến, còn bóc lột mình đến không thể ngóc đầu lên nổi!

Mình cũng không phải hèn yếu như mẹ, cũng không dễ dàng mà để cho họ bắt nạt như vậy!

Đã sớm đoán được mẹ muốn mình đưa 200 ngàn, tuyệt đối không hề đơn giản như vậy mà!

Không ngờ căn nhà này không có tên của ba thì thôi đi, bà nội Cố lại ghi tên của Cố Chân Chân!

Thật quá đáng mà!

Doãn Tư Thần thấy ngực của Cố Hề Hề nhấp nhô không ngừng, trong lòng cũng dâng lên sự đau lòng.

“Đừng lo lắng, căn nhà này bọn họ chưa chắc đã mua được!” Doãn Tư Thần hạ giọng, nói: “Muốn trả công thế nào?”

“Công gì chứ?” Cố Hề Hề đột nhiên quay đầu, không ngờ cả người Doãn Tư Thần lại đang dán sát ở phía sau của mình, vừa quay đầu, chóp mũi của 2 người thiếu chút nữa đã dán vào nhau.

Cố Hề Hề vừa quay đầu, cũng chạm phải ánh mắt sâu xa như vì sao trên bầu trời.

Không ngờ, ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của Doãn Tư Thần cũng hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẽ được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.