Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Xem cái gì mà xem? Muốn thì tự đi xem đi!” Sau khi bà nội Cố lạnh lùng mà quăng ra một câu này, mới nghĩ đến Cố Hề Hề bây giờ đã không còn là Cố Hề Hề của trước kia nữa!
“Hề Hề, bà nội không có ý đó, bà nội chỉ cảm thấy...” bà nội Cố còn muốn nói vài câu để che đậy sự dối trá.
Đáng tiếc, Cố Hề Hề đã chẳng còn muốn nghe nữa!
Dù sao đi nữa, cô cũng nói hết rồi!
Chuyện còn lại, cũng không còn liên quan gì đến mình nữa rồi!
“Bà nội, con không muốn suy nghĩ nhiều nữa!” Cố Hề Hề lập tức nói: “Cơ thể đột nhiên có chút khó chịu, con về trước đây!”
“Được được được, con tự chăm sóc mình cho tốt nhé!” bà nội Cố vẫn còn ý định trông cậy vào Cố Hề Hề, phải cầm được thật nhiều lễ vật mới được!
Bây giờ không phải là lúc xé rách mặt của Cố Hề Hề!
Bà muốn biết chính là con trai và con dâu cầm 2 triệu đi làm gì rồi!
Cố Hề Hề từ trong phòng bà nội Cố ra, còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy vóc người cao cao của Doãn Tư Thần cách đó không xa.
Khi Doãn Tư Thần thấy gương mặt mệt mỏi của Cố Hề Hề đi từ bên trong ra, không kiềm được mà bước tới thật nhanh, kéo Cố Hề Hề ôm vào trong lòng.
“Tôi không sao...” Cố Hề Hề nói một cách dịu dàng.
Lần đầu tiên cô không chống cự lại cái ôm của Doãn Tư Thần.
Thật sự cô cảm thấy rất đau buồn, lúc này cô thật sự rất cần một bờ vai để dựa vào.
Doãn Tư Thần, cảm ơn anh đã cho tôi mượn cái ôm tạm thời này!
Tôi chỉ cần dựa vào một lát thôi...chỉ một lát là được rồi!
Hơi ấm truyền ra từ lồng ngực của Doãn Tư Thần, làm cho trái tim của Cố Hề Hề dần ổn định lại.
Để cho mình tham lam một lần đi!
Doãn Tư Thần, cảm ơn anh đã cho tôi sự an ủi!
Ánh mắt của Doãn Tư Thần rũ xuống, dừng trên những sợi mi đang run run của Cố Hề Hề.
Trước giờ, anh chưa từng ngắm một người phụ nữ nào nghiêm túc như vậy!
Trước giờ, anh cũng không cảm nhận được người phụ nữ trong lòng mình lại xúc động như vậy, cũng không cảm thấy cô có ưu điểm nào đáng giá khiến tầm mắt của anh phải dừng lại cả.
Nhưng người phụ nữ này, hết lần này đến lần khác đều khiến anh phải nhìn với một cặp mắt khác xưa, hết lần này đến lần khác đều khiến cho ánh mắt của anh phải dừng lại càng ngày càng lâu hơn!
Hiện tại, cô giả vờ nở nụ cười kiên cường, càng khiến cho tim của anh khẽ run.
Lần đầu tiên trong đời, có một loại tình cảm gọi là không đáng tiếc!
“Chờ lát nữa khi mọi người ăn xong, chúng ta sẽ đi ngay nhé!” Cố Hề Hề khẽ nói: “Nơi này, một phút cũng không muốn ở lại nữa rồi!”
“Được!” Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn cô, nói thật khẽ.
Mặc dù chỉ có 1 chữ vô cùng đơn giản, nhưng mũi của Cố Hề Hề cũng cảm thấy chua xót.
Một người ngoài cũng lo cho tâm trạng của mình, tại sao người nhà họ Cố lại chèn ép cô và mẹ cô đến vậy, ức hiếp mình sao?
Thậm chí mình cũng không yêu cầu người nhà họ Cố đối xử tốt với mẹ, chỉ cần đừng làm khó mẹ, mình cũng đã thỏa mãn rồi!
“Ba của em tới rồi, lau nước mắt đi, nhớ phải mỉm cười!” Doãn Tư Thần nhếch mắt lên, ánh mắt chợt sáng lên, nói thật khẽ: “Hình như ba của em cũng có điều muốn nói với em!”
Nghe Doãn Tư Thần nói như thế, Cố Hề Hề lập tức đứng thẳng người lên, đưa tay lau nước mắt.
Cố Hề Hề xoay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ba đang đi về phía mình.
Nhìn nét mặt của ông, dường như có sự đấu tranh và vướng mặc gì đó.
Xảy ra chuyện gì vậy?
“Ba, có chuyện gì sao?” Cố Hề Hề chủ động hỏi.
“Hề Hề...lát nữa có phải các con sẽ vào thị trấn không?” ba Cố hỏi một cách dè dặt.
“Dạ!” Cố Hề Hề trả lời: “Chúng con đưa theo nhiều người như vậy, trong nhà cũng không có chỗ ở, nên chúng con phải đi vào trấn để tìm khách sạn ngủ lại!”
“Vậy các con có thể đưa ba theo không?” ánh mắt của ba Cố sáng lên, tràn đầy hi vọng nói: “Giờ này, xe bus vào thị trấn cũng hết rồi, con xem...”
Cố Hề Hề lập tức mỉm cười: “Đương nhiên được rồi ạ! Ba, lát nữa nói với mẹ một tiếng nhé, chúng ta cùng đi vào trấn, con muốn mua quần áo cho hai người!”
Nghe Cố Hề Hề chủ động nói mua quần áo cho mình, ba Cố lập tức nở nụ cười vui vẻ, vặn vặn tay nói: “Được được! Hề Hề thật hiếu thảo, ba rất vui!”
Mặc dù bà nội ngược đãi mẹ, ba vẫn luôn khoang tay đứng nhìn.
Nhưng cuối cùng thì ba vẫn là ba nuôi của mình!
Cố Hề Hề nói: “Ba và mẹ đi chuẩn bị đi, một lát nữa chúng ta cùng đi!”
“Được được được!” ba Cố vui vẻ mà đi khỏi.
Doãn Tư Thần nhìn sang bóng lưng của ba Cố, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Nếu Cố Hề Hề biết thật ra ba của cô...
Thôi bỏ đi, chuyện này, vẫn đừng nói thì tốt hơn!
Bây giờ tâm trạng của cô không ổn định, tạm thời không nên cho cô biết thì tốt hơn.