Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 117: Chương 117: Chương 69: Người phụ nữ của tôi, ai dám đánh? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Doãn Tư Thần lười biếng dựa vào ghế, ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn màu đỏ tươi của rượu liền cảm thấy cực kỳ vừa ý.

Đây là rượu mà trợ lý bên cạnh của anh đã mang từ hầm rượu bên Pháp về.

Giá thị trường là 100.000 usd một chai, hơn nữa có tiền nhiều khi còn không mua được.

Một năm sản xuất không quá 1000 chai, thật sự uống một chai lại muốn thêm một chai.

Cũng phải là người như Doãn Tư Thần mới có thể lúc nào cũng mang theo chai rượu đỏ có giá trị như vậy, chỉ xem nó như đồ uống giải buồn mà thôi.

Doãn Tư Thần vừa lắc lắc cái ly vừa suy nghĩ linh tinh, không biết trò chuyện với mẹ cô ấy như thế nào rồi, loại chuyện như vậy cô sẽ nói thẳng ra sao? Nếu cô làm không được có mở miệng cầu xin anh hay không?

Đột nhiên thật khát vọng, chỉ cần cô mở miệng, anh sẽ thay cô san bằng tất cả…

Bởi vì Cố Chân Chân không tìm thấy Doãn Tư Thần mà hơi nhụt chút, định tới quán bar để thử vận may, nếu không gặp được thì cô ta sẽ hoàn toàn buông tha.

Nhưng ngay lúc cô ta bước chân vào cửa quán bar, hơi ngẩng đầu, tầm mắt liền bị bóng lưng cao lớn hấp dẫn.

Doãn Tư Thần thật sự có khả năng này.

Mặc kệ anh xuất hiện ở chỗ nào, cho dù mặc đồ ăn xin đều có thể trong nháy mắt làm cho người ta nhìn trong đám người liền có thể tìm ra anh.

Cái loại khí phách hoàn hảo và lạnh băng này quả thật có lực sát thủ đối với tất cả phụ nữ.

“Anh… anh rể.” Cố Chân Chân nháy nháy mắt, xác định mình không nhìn nhầm sau đó xịt nước hoa hai lần lên người rồi mới vọt tới trước mặt Doãn Tư Thần.

Ngửi được mùi nước hoa rẻ tiền, Doãn Tư Thần hung hăng nhíu mày.

Cố Chân Chân làm bộ như trùng hợp gặp: “Thật trùng hợp, anh cũng tới nơi này sao?”

Cố Chân Chân không đợi Doãn Tư Thần mở miệng đã mặt dày ngồi xuống cạnh anh.

Doãn Tư Thần không thèm để ý tới Cố Chân Chân, chỉ lo mục đích của mình là nếm rượu đỏ.

Cố Chân Chân thấy Doãn Tư Thần ngay từ đầu cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta, nhất thời tức giận đỏ cả mặt.

Cô ta ăn mặc tinh xảo như vậy, vậy mà anh không thèm nhìn một cái?

Chẳng lẽ nói cô ta còn biểu hiện chưa đủ?

“Anh rể, sao anh ở đây một mình? Chị em đâu?” Cố Chân Chân dựa vào bàn, ưỡn ngực lên, lộ ra một khe rãnh sâu.

Trước kia cô ta dùng chiêu này đối phó với đám đàn ông thì chưa bao giờ thất bại.

Cho nên lần này Cố Chân Chân cũng lặp lại chiêu cũ.

Kết quả Doãn Tư Thần vẫn như cũ tao nhã nếm rượu ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc cô ta một chút.

Cố Chân Chân không phục, tính toán dựa gần hơn.

Cô ta còn chưa lại gần thì một bàn tay lập tức chắn tới trước mặt cô ta, chặn hành động tiếp theo của cô ta.

“Cố tiểu thư, xin tự trọng.” Tiểu A cực kỳ bình tĩnh nói với Cố Chân Chân: “Trên người cô đều là mùi nước hoa rẻ tiền, đã chạm đến Tổng giám đốc rồi.”

Nhất thời gương mặt Cố Chân Chân đỏ âu.

Cho tới bây giờ cô ta chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Từ đầu tới cuối Doãn Tư Thần đều không thèm nhìn cô ta, chỉ có tiểu A nói với cô ta một câu như vậy, hoàn toàn xé nát ngụy trang của cô ta.

Cố Chân Chân muốn nói gì đó thì đột nhiên điện thoại của tiểu A vang lên.

Tiểu A vừa nhìn số điện thoại, lúc này mới nhận máy.

Điện thoại trao đổi rất nhanh, ý đối phương là báo cáo rõ ràng chuyện vừa xảy ra.

Cúp máy, tiểu A lập tức nói với Doãn Tư Thần: “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân bị một đám người bao vây rồi.”

Doãn Tư Thần nghe xong, ánh mắt lạnh lùng, thả ly rượu xuống bàn xoay người rời đi.

Tiểu A nhanh chóng đi theo.

Có Chân Chân trợn mắt há mồm ngồi tại chỗ.

Cô ta làm lâu như vậy còn không bằng một cú điện thoại?

Nhất thời Cố Chân Chân cảm thấy không phục, cho nên trong nháy mắt tiểu A xoay người đi, Cố Chân Chân cũng chạy theo: “Anh rể đợi em với, em đi cùng anh.”

Cho tới bây giờ tiểu A còn không biết có loại phụ nữ mặt dày đến mức này.

Hiện tại mọi người đều lo lắng cho Cố Hề Hề, chẳng thèm ngăn Cố Chân Chân, tiểu A cũng không ngăn cản cô ta, tùy ý cô ta đi theo.

Dù sao cô ta cũng không có tư cách lên xe.

Có Hề Hề nhìn đám phụ nữ tiến về phía mình và mẹ, mà lúc này mẹ vì đả kích mạnh mẽ cho nên tinh thần cực kỳ hoảng hốt.

Có Hề Hề muốn bảo vệ cho mẹ bởi vậy mới giao đám phụ nữ điên kia cho vệ sĩ.

Cố Hề Hề hoàn toàn không ngờ sự tình lại biến thành như vậy.

Cô chỉ đưa mẹ đến bảo dưỡng vậy mà lại gặp bồ của ba không nói còn bị người nơi này vây lại.

Còn có luật pháp hay không vậy?

Ỷ thế là chỗ của mình liền tùy ý bắt nạt người khác sao?

Thật sự xem người bên ngoài ai cũng dễ bắt nạt?

“Thiếu phu nhân, mời dựa vào phía sau, nhỡ may bị thương thì không tốt.” Vệ sĩ nhỏ giọng nói.

Cố Hề Hề đỡ mẹ đi tới gần bức tường.

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn mẹ, gương mặt tái nhợt vẫn chưa thoát khỏi đả kích nhịn không được mà thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.