Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 141: Chương 141: Chương 81: Kết cục của Cố gia 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Em ăn cùng tôi.” Doãn Tư Thần nói những lời như nhắc Cố Hề Hề, anh còn chưa ăn sáng.

Sở dĩ anh gấp gáp trở về chính là muốn cùng Cố Hề Hề ăn sáng.

Đám người ngoài cửa bước vào nhìn thấy Cố Hề Hề liền lập tức chào hỏi: “Thiếu phu nhân.”

Cố Hề Hề gật đầu.

Đám người này vừa vào phòng liền ngay ngắn, trật tự làm việc.

Có người dọn phòng, có người nấu cơm, có người chuẩn bị nước ấm để Doãn Tư Thần tắm.

“Tôi đi thu xếp lại, lát nữa cùng tôi ăn gì đó.” Doãn Tư Thần buông tay Cố Hề Hề ra, từ đầu đến cuối không hề để ý tới Cố Chân Chân đang ở trong phòng.

Cố Chân Chân nhìn mà ngây ngốc.

Người đàn ông kia tồn tại như một vị thần vậy.

Mặc kệ là ngoại hình hay là khí chất, dù là mặt nào đều có thể hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.

Nhưng mà một người như vậy, ánh mắt anh chỉ chứa một mình Cố Hề Hề.

Tiểu A không cần đợi Cố Hề Hề mở miệng trực tiếp đuổi Cố Hề Hề đi: “Thật có lỗi, Tổng giám đốc và phu nhân vẫn còn có chuyện, nếu thiếu phu nhân muốn gặp cô, tôi sẽ đi tìm cô.”

Cố Chân Chân còn muốn ở lại nhưng không thể chống lại ánh mắt uy hiếp của tiểu A, Cố Chân Chân rùng mình, cầm theo mấy trăm đồng xám xịt rời đi.

Tốc độ của Doãn Tư Thần rất nhanh.

Tốc độ của phòng bếp cũng rất nhanh.

Lúc Doãn Tư Thần từ trong toilet ra ngoài, bữa sáng nóng hổi đang được đặt lên bàn.

Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần kéo xuống ngồi bên cạnh, nhìn Doãn Tư Thần ăn sáng.

Dù anh đang rất đói nhưng tướng ăn vẫn tao nhã như cũ làm cho người ta không thể nào bắt bẻ.

“Em không ăn sao?” Doãn Tư Thần ngẩng đàu nhìn Cố Hề Hề

“Vừa ăn xong, anh không nói sớm, như vậy có thể đợi anh cùng ăn.” Cố Hề Hề rầu rĩ trả lời, sớm biết vậy đã chờ anh cùng ăn rồi, nếu không cũng không cần ở đây chuẩn bị lâu như vậy.

Nghe Cố Hề Hề trả lời vậy, Doãn Tư Thần lại hiểu sang ý khác, nhất thời gương mặt không thể nào che giấu được ý cười: “Ừ, muốn cho em ngạc nhiên đấy.”

Ngạc nhiên sao? Không khác kinh sợ là bao!

Một mình đột nhiên chạy vào, vừa vào đã ôm ấp, nếu anh không mở miệng nói chuyện cô thật sự muốn đánh người rồi.

Cố Hề Hề nhớ tới chuyện của Cố Chân Chân, nói với Doãn Tư Thần: “Ăn cơm xong anh nhanh đi ngủ một lúc đi.”

“Được.” khóe mắt Doãn Tư Thần híp lại: “Đúng rồi, mẹ đâu?”

Cố Hề Hề nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, thở dài: “Đại khái là vì thương tâm đấy mà,tôi trò chuyện với mẹ là được.”

Doãn Tư Thần chỉ cần nghĩ một chút liền biết có chuyện gì xảy ra, vì vậy cũng không nói gì nữa mà chỉ gật đầu.

Ăn cơm xong, quả nhiên Doãn Tư Thần trở về phòng nghỉ ngơi.

Cố Hề Hề đi vào phòng khách, gọi tiểu A: “Cố Chân Chân ở đâu?”

Tiểu A nhỏ giọng nói: “Ở nhà khách nhỏ bên ngoài đường cái.”

Cố Hề Hề gật đầu.

Tiểu A lập tức nói: “Hoàn cảnh nơi này thật không thích hợp để thiếu phu nhân xuất hiện, nếu thiếu phu nhân muốn gặp cô ta, vẫn nên hẹn ở bên ngoài thôi.”

Cố Hề Hề suy nghĩ cảm thấy có đạo lý.

Hiện tại cô còn mang thai, không thể đến nơi ngư long hỗn tạp được.

“Tiểu A, giúp tôi hẹn Cố Hề Hề ra ngoài.” Cố Hề Hề lập tức nói: “Đừng làm ầm ĩ đến Doãn Tư Thần.”

Ý của Cố Hề Hề là đừng để Doãn Tư Thần biết, nếu không nhất định Doãn Tư Thần sẽ ngăn cản cô đi gặp Cố Chân Chân.

Nhưng lời này cũng có ý khác.

Để cho bất cứ người nào nghe được đều tưởng rằng Cố Hề Hề đang săn sóc, đau lòng cho Doãn Tư Thần.

Lúc tiểu A liên hệ với Cố Chân Chân, Cố Hề Hề đã thay quần áo xong xuôi.

“Thiếu phu nhân, hẹn ở một quán trà trong tiểu khu, nơi đó yên tĩnh.”

Cố Hề Hề do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.

Hiện tại cô cũng sợ cô ta đột nhiên hung dữ làm tổn thương con của cô.

Không phải cô không biết tính tình của Cố Chân Chân, chuyện gì cũng có thể làm được.

Cố Chân Chân biết Cố Hề Hề muốn gặp mình, nhất thời cảm thấy không yên, nhưng vẫn rất tràn đầy chờ mong.

Hiện tại cũng chỉ có Cố Hề Hề có tiền thôi.

Mà bây giờ trong nhà cô ta đã hỏng bét, mẹ trốn không chịu gặp ai, còn ba cô thấy cô ta liền đòi đồi tiền chơi tiếp, bà nội thì ở nhà bác cả giả chết.

Cô ta có thể làm gì đây?

Lúc Cố Hề Hề xuất hiện ở quán trà, Cố Chân Chân cực kì chấn động.

Cố Chân Chân dự định khóc lóc om sòm, nhưng vẫn phải cân nhắc suy nghĩ một chút.

Đi theo sau Cố Hề Hề là hai vệ sĩ vóc dáng cao lớn.

“Chị…” Cố Chân Chân sợ hãi mở miệng, đến mức này rồi, rốt cuộc Cố Chân Chân vẫn phải thu hồi lại nanh vuốt hung hãn của mình, trở nên dịu ngoan hơn.

Đương nhiên, chỉ là trước mắt mới cần dịu ngoan thôi.

Cố Hề Hề không nhận ra Cố Chân Chân thay đổi.

“Ngồi xuống đi.” Cố Chân Chân để túi lên bàn, nhìn thẳng Cố Chân Chân: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Cố Chân Chân cắn môi, ánh mắt nét tránh không dám nhìn Cố Hề Hề.

Dù sao khoản tiền nhà cửa này vẫn cần Cố Hề Hề đưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.