Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 147: Chương 147: Chương 84: Ước nguyện trước lúc mất của Lâm Tiểu Nhã 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nói thế nào đi nữa, thì dù sao Lâm Tiểu Nhã cũng là người bạn lớn lên cùng cô từ nhỏ, cô ấy đi sai đường, hại người khác cũng hại cả mình, mình có trách cũng đã trách rồi, hận cũng đã hận rồi!

Nhưng thật ra mọi việc ở trước mắt cũng không tệ hại đến vậy.

Giải quyết suông sẻ chuyện của mẹ, cũng có công của nhà họ Doãn.

Cho nên, mình và Lâm Tiểu Nhã cũng coi như không nợ gì nữa!

Nghĩ đến đây, nét mặt của Cố Hề Hề cũng dần giãn ra, khẽ nói: “Được rồi, đừng nói những lời thảm thiết đó nữa. Số tiền này tôi không cần, cô giữ lại để chữa bệnh đi, giữa chúng ta cũng hết nợ nần gì nhau rồi!”

Cố Hề Hề của lúc này, đã buông xuống hết mọi ân oán của trước kia rồi, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Lâm Tiểu Nhã nữa.

Từ đây cũng trở thành người lạ không gặp lại, có lẽ đây chính là kết thúc cuối cùng của cả 2.

Yêu 1 người hận 1 người, cũng cần phải có dũng khí!

Mình mệt rồi, cũng không muốn làm cho bản thân mệt hơn nữa!

Chuyện này cho đến ngày hôm nay, cũng không còn chướng ngại gì nữa!

Thuận lợi sinh đứa bé này ra, sau đó rời khỏi nhà họ Doãn, tìm một nơi không ai biết mình, sống cuộc sống còn lại của mình.

Tất cả đã qua, cứ chôn vùi cô như vậy đi!

“Hề Hề, cậu tha thứ cho mình rồi sao?” Lâm Tiểu Nhã nghe Cố Hề Hề nói như vậy, lập tức vô cùng vui vẻ mà nhìn Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề nở một nụ cười hờ hững, làm cho người khác không thể nào thấy rõ được cảm xúc của cô.

Tha thứ?

Làm sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy chứ?

Mình chỉ không muốn đeo trên lưng quá nhiều oán hận mà sống thôi!

“Hề Hề, mình biết mình rất tham lam!” Lâm Tiểu Nhã cắn răng tiếp tục nói: “Hôm nay cậu chịu ra gặp mình, mình đã rất vui vẻ rồi, mình cũng không thể cứ mặt dày mà cầu xin cậu tha thứ cho mình!”

“Lâm Tiểu Nhã, giữa chúng ta cứ sống một cuộc sống bình thường như vậy đi. Tôi cũng không muốn làm kẻ thù của cô, cũng không muốn tiếp tục làm bạn của cô nữa!” Cố Hề Hề thở dài, tiếp tục nói: “Chúng ta đã lớn lên bên nhau nhiều năm như vậy, thực sự tôi cũng không thể tiếp tục hận cô. Nhưng cô làm tôi tổn thương quá sâu, chúng ta không thể nào tiếp tục làm bạn được nữa!”

Bởi vì đã từng tin tưởng, nên không cách nào làm kẻ thù!

Bởi vì đã từng bị tổn thương, nên không cách nào làm bạn được nữa!

Cho nên, chỉ có thể làm một người lạ từng quen mà thôi!

Cố Hề Hề vừa dứt lời, sắc mặt của Lâm Tiểu Nhã lập tức trở nên trắng bệch.

Cố Hề Hề đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.

Lâm Tiểu Nhã đột nhiên đứng trước mặt của Cố Hề Hề, lập tức quỳ xuống!

Cố Hề Hề sửng sờ, đưa tay kéo Lâm Tiểu Nhã đứng dậy: “Cô làm gì vậy? Mau đứng dậy đi!”

“Hề Hề, nếu cậu không tha thứ cho mình, mình sẽ quỳ ở đây, không đứng lên nữa!” Lâm Tiểu Nhã nắm lấy cánh tay của Cố Hề Hề nói: “Cuộc sống của mình không còn dài nữa, bác sĩ nói, nội trong 1 tháng phải giải phẫu, muộn hơn.... cũng không cần phải làm giải phẫu nữa! Hề Hề, mình biết mình đã sai rồi, cậu tha thứ cho mình đi, có được không? để chúng ta tiếp tục làm chị em tốt. Mình xin thề, mình sẽ không phá hoại cuộc sống hạnh phúc của cậu nữa, mình cũng sẽ không làm thêm việc gì có lỗi với cậu nữa! Đây là ước nguyện cuối cùng của mình! Cầu xin cậu thành toàn cho mình đi!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều quét qua đây!

Cố Hề Hề lập tức cảm thấy da đầu như tê dại.

Tình huống như thế nào cô cũng chưa từng gặp qua, nhìn xuống dưới là Lâm Tiểu Nhã đang quỳ, xung quanh lại là ánh mắt nóng như đang quay vịt của mọi người, Cố Hề Hề cảm thấy vô cùng bối rối.

“Hề Hề, mình thật sự đã biết lỗi rồi! mình không cầu cậu tha thứ cho mình, mình chỉ xin cậu cho phép trong tháng cuối cùng của cuộc đời mình, có thể ở bên cạnh cậu, làm bạn với cậu, nhìn thấy cậu sống hạnh phúc, là được rồi!” Lâm Tiểu Nhã khóc lóc thảm thiết, lòng của Cố Hề Hề cũng mềm theo.

Phải, cô ấy chỉ còn sống được 1 tháng nữa thôi!

Mình còn có cái gì mà không chịu buông xuống chứ?

“Cô đừng quỳ nữa, tôi đồng ý với cô!” Cố Hề Hề nhìn bộ dạng nước mắt giàn giụa không màng đến hình tượng của Lâm Tiểu Nhã, cũng không nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Tôi tha thứ cho cô rồi!”

Nghe Cố Hề Hề nói, Lâm Tiểu Nhã vô cùng vui vẻ mà lập tức đứng dậy, ôm chầm lấy Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề cao 1 mét 65, mà Lâm Tiểu Nhã cao 1 mét 78, còn mang giày cao gót, vì vậy khi ôm Cố Hề Hề, Cố Hề Hề cũng không phản kháng được!

Cố Hề Hề than khẽ một tiếng.

Bỏ đi! Bỏ đi! không nên tính toán đến những ân oán trước kia nữa!

Tình cảm từ nhỏ đến lớn, nhiều năm như vậy, thật sự không thể nào chỉ vài ba câu là có thể phủ sạch tất cả.

Bây giờ, ở thành phố N, ở bên cạnh Lâm Tiểu Nhã cũng chỉ có mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.