Cô Vợ Hung Dữ

Chương 39: Chương 39: Hãy hát “Bài hát ru” cho em




Lúc này Tường Tử bị đá xuống đất, cảnh xuân lộ ra, lắng nghe câu trả lời của Nguyệt Nguyệt, anh vốn đứng lên nhưng cơ thể chợt mềm nhũn lại ngã xuống lần nữa, cơ mà anh hoàn toàn không để ý đến những điều đó, anh khó tin nói, “Ấm giường?”

“Không thì anh muốn làm gì? Mau đứng lên cho em.” Nguyệt Nguyệt thấy dáng vẻ chịu đả kích lớn của Tường Tử, cô hối thúc.

“Không có gì.” Tường Tử cúi đầu, kéo lại áo choàng để lộ nửa người, anh đứng lên chầm chậm, ỉu xìu nói với Nguyệt Nguyệt.

“Còn chưa lên nữa.” Nguyệt Nguyệt trợn mắt, mặc kệ sắc mặt của anh, nhưng thấy dáng vẻ chán chường của anh, cô không nhịn được hơi mềm lòng, thế là dịu dàng nói với Tường Tử, “Ông xã, mau lên đi, em buồn ngủ rồi, cùng em ngủ đi.”

Tường Tử đang chịu đả kích, lúc này giống như sung sức, sinh khí dồi dào, anh cấp tốc nhảy lên giường nằm xuống bên mép giường. Anh vốn định trực tiếp ôm Nguyệt Nguyệt ngủ, nhưng nghĩ tới trước đó bị cô đánh, anh liền rùng mình, cố nén ý nghĩ trong đáy lòng, không dám động tay động chân với cô. Tuy nhiên, anh vẫn có phần không từ bỏ ý định, bèn dè dặt dò hỏi cô, “Bà xã, anh có thể ôm em ngủ không?”

“Cái này còn phải nói nữa sao? Còn không mau ôm em?” Nguyệt Nguyệt lườm nguýt ra lệnh, thế nhưng cả khuôn mặt cô đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ. Tường Tử lúng ta lúng túng ôm Nguyệt Nguyệt cười ngây ngô cho nên không phát hiện sự khác lạ của cô.

Anh chậm rãi vươn tay ra, luồn tay từ dưới nách cô, đi thẳng xuống vòng eo, nhẹ nhàng ôm lấy, kéo cô tới gần mình. Cùng lúc đó, anh bất giác đưa đầu kề sát, lại muốn hôn cô, nhưng may mà lập tức phản ứng lại, anh mở miệng xin phép: “Bà xã, anh hôn em được không?”

Nguyệt Nguyệt nghe thấy, không biết làm sao, cô xấu hổ đến nỗi không ngẩng đầu lên, vùi đầu mình ở cổ Tường Tử, cô hơi gật đầu, nhỏ giọng trả lời, “Ừm…”

Tường Tử nghe được câu trả lời của Nguyệt Nguyệt, anh không còn lo đến những chuyện khác nữa. Hai tay anh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn cô một cách chân thành, đây là vợ anh —— Khúc Nguyệt Nguyệt!

Hồi lâu sau, cho đến khi Nguyệt Nguyệt nhăn nhó không thở nổi, Tường Tử mới thả cô ra, anh cười khẽ lên tiếng, “Ngọt lắm.” Biểu hiện lần này của Nguyệt Nguyệt rốt cuộc khác với ngày thường, cô thẹn thùng túm lấy chăn che đầu, ngượng ngùng thúc giục, “Mau ngủ đi.”

Tường Tử giống như con mèo mới ăn vụng cá thành công, anh nói với cô: “Bà xã, em thật tốt.”

Đêm đã khuya, Tường Tử không nỡ giày vò Nguyệt Nguyệt, anh dịch người kề sát cô, ôm cô thật chặt, trong lòng thỏa mãn nói: ngủ.

Tuy nhiên một lát sau, Tường Tử ôm người con gái trong lòng đang ngủ thiếp đi, nhưng Nguyệt Nguyệt lại không ngủ được. Cô lắc lắc anh mấy cái, nói với anh: “Ông xã, em không ngủ được.”

“Hơ hơ hơ…bà xã, sao em còn chưa ngủ?” Tường Tử híp mắt nhìn, nhẹ giọng hỏi.

“Em không ngủ được.” Nguyệt Nguyệt hơi ấm ức nói, vào lúc đêm dài tĩnh lặng, lần đầu tiên cô có chút yếu đuối.

“Bà xã, em sao thế? Tại sao không ngủ được? Em suy nghĩ gì ư?” Tường Tử lắng nghe câu trả lời của Nguyệt Nguyệt, anh không nhịn được mà bổ sung, “Có phải em sợ tối không? Hay là anh bật đèn nhé?”

“Không cho phép bật đèn.” Nguyệt Nguyệt thấp giọng nói, vẫn sửa không được giọng điệu ra lệnh. Trái tim Tường Tử treo cao, bởi vì lần đầu tiên Nguyệt Nguyệt yếu đuối trước mặt anh.

Anh bèn nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Bà xã, em sao vậy? Nói anh nghe một chút đi, anh giải quyết cho em.”

Nguyệt Nguyệt im lặng hồi lâu, lúc Tường Tử tưởng cô đã ngủ rồi nên định ngủ thì cô đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tường Tử, anh sẽ luôn nghe lời em phải không?”

“Đương nhiên rồi.” Tường Tử gật đầu trả lời không chút do dự, đồng thời sợ cô không tin, anh vội nói thêm, “Anh cam đoan!!!”

“Thế, anh vẫn sẽ đối tốt với em sao?” Cô lại hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Anh dừng một chút rồi nói, “Anh thề!”

“Vậy, anh vĩnh viễn là ông xã của một mình em ư?” Nguyệt Nguyệt không chắc chắn hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Một tay Tường Tử ôm chặt Nguyệt Nguyệt, tay kia thì nhẹ nhàng xoay đầu cô vào trong lồng ngực của mình, anh nói với cô, “Không tin, em nghe thử xem.”

Nguyệt Nguyệt dính sát trước ngực Tường Tử, bên tai truyền đến nhịp tim vững vàng mạnh mẽ của anh “thình thịch thình thịch”. Đột nhiên mọi thứ đều lắng dịu, toàn thân dường như điềm tĩnh lại, suy nghĩ có phần bất an, bàng hoàng, không xác định, tại giờ khắc này đều trở nên kiên định.

Sau đó, Tường Tử ôm cô trước ngực, chầm chậm lại kiên quyết mà nói: “Bà xã, chỉ cần nó vẫn còn đập, anh chính là ông xã của em, ông xã của một mình em.”

Nguyệt Nguyệt lắng nghe lời nói của Tường Tử, cô mỉm cười hài lòng, nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, cô hơi ngượng ngùng nói: “Tường Tử, anh có cảm thấy em quá bá đạo, đối xử không tốt với anh không?”

“Sao lại thế? Bà xã?” Tường Tử kinh ngạc nói, “Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Thật ra em biết.” Nguyệt Nguyệt dừng một chút rồi nói, “Bọn Lương Hướng Huy đều nói em rất bá đạo, thấy em không đối tốt với anh…luôn bắt nạt anh…”

“Hừ! Là vì bọn họ không biết cái tốt của em, bà xã à.” Anh khuyên nhủ, “Bọn họ ghen tị với anh đó.”

“Ghen tị?” Cô không hiểu hỏi.

“Đúng vậy!” Anh chợt có chút kiêu ngạo trả lời, “Bọn họ ghen tị anh có một bà xã tốt như em vậy.”

“Em tốt chỗ nào? Em đối với anh tệ như vậy, chẳng những mắng, còn thường xuyên đánh anh…” Nguyệt Nguyệt ngại ngùng thừa nhận.

“Ha ha, bà xã ơi, anh thích sự bá đạo của em!” Tường Tử lập tức bày tỏ, “Chỉ cần là em, cái gì anh cũng thích cả.” Nguyệt Nguyệt nghe xong, trong lòng rất ngọt ngào, đang muốn nói thì thấy anh nói tiếp, “Bà xã, anh biết, em chỉ bá đạo với một mình anh thôi. Em thích anh, đau lòng vì anh. Em muốn bảo vệ anh, cho nên mới đối xử tệ hại với Lương Hướng Huy. Em sợ cậu ta bắt nạt anh phải không?”

“À…thật ra cũng không hẳn…em chỉ là ngứa tay muốn đánh người, nhưng em không nỡ đánh anh, cho nên…cho nên…” Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng thanh minh.

“Ha ha, bà xã, anh hiểu rồi. Em đau lòng vì anh, em không nỡ ra tay với anh, em muốn bảo vệ anh, em rất thích anh, đúng hay không?” Tường Tử cười tủm tỉm hỏi Nguyệt Nguyệt.

Cô trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Ừm…”

“Ha ha, bà xã ơi, anh yêu em!” Tường Tử quá hưng phấn, anh không nhịn được mà cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt, thật là hạnh phúc quá đi.

Mà phản ứng của cô —— lại là một bạt tai.

Haiz, bầu không khí tốt biết bao.

Mà câu trách mắng sau đó lại hơi mềm yếu: “Ai, ai bảo anh hôn em.”

“Bà xã, anh sai rồi.” Tường Tử bớt biện bạch, vội vàng nhận sai, nhưng nhận sai xong lại bổ sung một câu, “Bà xã, em hôn anh đi.”

“Ừm, được rồi, em thỏa mãn anh lần này.” Cô gật đầu nói, “Lần sau không được phép hôn trộm em nữa. Bằng không em vẫn sẽ đánh anh.”

“Ừ, anh biết rồi.” Tường Tử ngoài miệng trả lời thế, nhưng trong lòng anh không nghĩ vậy, anh thầm nói với mình, “Lần sau anh vẫn hôn trộm em”. Dù sao, cùng lắm là chịu một bạt tai. Nhiều năm như vậy, anh không biết đã ăn bao nhiêu bạt tai, cả khuôn mặt đầy dấu bàn tay của cô có thể so sánh với tường thành, còn sợ cô đánh nữa sao? Hiện tại cái anh sợ là bàn tay của cô có đau hay không thôi.

Hơn nữa, từ sau khi kết hôn, cái tát của Nguyệt Nguyệt càng ngày càng không có sức lực. Xem ra tương lai sẽ rất sáng chói.

Sau khi hoàn thành thỉnh cầu của Tường Tử —— hôn anh xong, Nguyệt Nguyệt hơi mắc cỡ, lại nói, “Ông xã, em mất ngủ.”

Lúc này Tường Tử được Nguyệt Nguyệt “lâm hạnh” xong cũng đang ở trong hưng phấn, anh không biết làm sao nên nói: “Bà xã, anh cũng không ngủ được.”

“Thế làm sao bây giờ?” Cô nghi hoặc hỏi.

Anh im lặng hồi lâu rồi thốt ra một câu: “Tối nay chúng mình cùng nhau mất ngủ đi.”

Trả lời anh là một cú đá của Nguyệt Nguyệt, kèm theo một câu gào thét: “Em không muốn mất ngủ.”

“Vậy làm sao đây?” Tường Tử xoa bắp chân bị Nguyệt Nguyệt đá trúng, anh trả lời cô.

“Ru em ngủ?” Anh kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy.” Cô gật đầu.

“Ru thế nào?” Anh xin ý kiến.

“Không biết.” Chính cô cũng không biết.

“Thế làm sao đây?” Anh ngẩn ra.

“Ồ…hồi bé mẹ sẽ hát để ru em ngủ.” Cô suy nghĩ kỹ càng, rồi nói.

“Trời của anh à! Bà xã, em không phải muốn anh hát ru chứ?” Tường Tử khó tin hỏi.

“Thế nào? Không được hả?” Nguyệt Nguyệt nhíu mày, không vui hỏi.

“Không phải là không được.” Anh vội phủ nhận, nói thêm, “Là bởi anh không biết, anh không biết thì làm sao ru em chứ?”

“Thế hồi bé mẹ anh không hát ru anh ngủ sao?” Cô gợi ý.

“Có chứ.” Tường Tử trả lời theo phản xạ, sau đó hỏi, “Em không phải thật sự muốn anh hát ru chứ? Trời của anh à!”

“Sao đây, không được ư?” Nguyệt Nguyệt không vui hỏi.

“Nhưng đó là do nữ hát mà.” Anh hơi khó xử mà biện bạch.

“Vậy thì sao? Ai quy định nam không thể hát?!” Cô hỏi ngược lại.

“Nhưng em đã thấy người nam nào hát chưa?” Anh cãi lại.

“Bố em!” Cô trả lời không chút lưỡng lự, “Hồi bé bố em hát ru em ngủ.” Cuối cùng cô ra lệnh, “Em là bà xã của anh! Anh phải ru em ngủ.”

Tường Tử nghe câu trả lời của cô, nghĩ đến ông Khúc, anh nhắm mắt, cắn răng đáp lời, “Được!” Vì bà xã, bất cứ giá nào.

Yên lặng một lúc lâu mới nghe Tường Tử dùng giọng trầm thấp hát đứt quãng.

“Ngủ đi, ngủ đi, tiểu bảo bối của anh…”

Từ hôm nay trở đi, Tường Tử có thêm một nghĩa vụ —— ru bà xã ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.