Cô Vợ Hung Dữ

Chương 61: Chương 61: Ngoại truyện 1: Bảo Bảo




Sau khi mang thai Nguyệt Nguyệt cảm thấy chẳng có gì khác biệt, cô vẫn ăn ngủ bình thường, cơ mà ăn nhiều chút, ngủ lâu hơn thôi. Sau khi mang thai, Nguyệt Nguyệt liền tạm nghỉ học, cô vốn định học thêm mấy tháng, chờ bụng lộ ra rõ ràng rồi hẵng tạm nghỉ, ai ngờ vẫn không địch lại bố mẹ hai nhà, cô có thể không để ý bố mẹ mình hay là bố mẹ Tường Tử, nhưng cô không thể phớt lờ ý nguyện của ông cụ Khúc và ông cụ Lâm.

Hiện tại Nguyệt Nguyệt ở nhà hưởng thụ đãi ngộ như bà hoàng, ngay cả Tường Tử muốn cùng cô ra ngoài dạo chơi cũng phải xin phép trước. Thật là buồn bực mà.

Hết cách rồi, người hai nhà quá xem trọng khối thịt trong bụng cô.

Sau khi biết Nguyệt Nguyệt mang thai, người lớn hai nhà giành nhau muốn sang đây chăm sóc cô, kết quả bị cô gạt bỏ, cô nói có Tường Tử chăm sóc là được rồi. Thế là trọng trách của Tường Tử trở nên nặng nề hơn.

Để học cách làm sao chăm sóc phụ nữ mang thai, Tường Tử đặc biệt học một lớp huấn luyện, mỗi ngày sau khi tan tầm thì đi thẳng qua đó, trải qua cuộc sống bận rộn. Cơ mà sự nỗ lực của anh cũng có thu hoạch, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, Nguyệt Nguyệt tựa châu tròn ngọc sáng, nhiều năm vậy, lần đầu tiên cô tròn ra, tuy rằng mang thai chiếm một phần nguyên nhân rất lớn, cơ mà cũng không thể phủ nhận, cô quả thật đầy đặn không ít, vùng sân bay vốn bằng phẳng phát triển lớn cỡ nào, Nguyệt Nguyệt hồi trước ngay cả A cũng không nhét đầy giờ đã tăng vọt lên B, thật là một kỳ tích.

Cho nên sự cố gắng của Tường Tử cũng được hồi báo.

Tuy nhiên, điều khiến Tường Tử buồn bực là sau khi Nguyệt Nguyệt mang thai, anh bị mẹ mình ép cách ly. Từ đó lưu lạc tới phòng ngủ dành cho khách, mỗi lần muốn trèo lên giường Nguyệt Nguyệt còn phải xin phép cô trước, cô đồng ý mới có thể chuyển sang xin phép bố mẹ mình và bố mẹ cô, thật sự lòng chua xót mà.

Nhưng khi anh nhìn thấy bụng cô ngày một lớn lên, anh phát hiện mọi thứ đều đáng giá. Đó là bảo bối của anh mà. Nguyệt Nguyệt cũng dần dần thích ứng thân phận phụ nữ mang thai của mình, vì khối thịt trong bụng, cô giảm bớt đánh quyền, theo điểm này mà nói, cô coi như xứng với chức danh người mẹ.

Song, vợ chồng trẻ không có vấn đề gì, người lớn hai nhà lại rối rắm.

Trong bụng Nguyệt Nguyệt mang con trai hay là con gái?

Già trẻ lớn bé nhà họ Khúc mỗi ngày thắp hương bái Phật mong ngóng bên trong là một đứa con gái, nhà họ Lâm gần như có thể nói là viếng thăm tất cả chùa chiền to nhỏ trong thành phố B, mong ước một đứa con trai.

Nếu Nguyệt Nguyệt sinh con trai thì nhà họ Khúc sẽ thất vọng, nếu là con gái thì nhà họ Lâm sẽ thất vọng, chuyện này cũng không dễ làm.

Nguyệt Nguyệt chẳng để việc này trong lòng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, hoàn toàn chẳng khó chịu chút nào. Khiến hai nhà khó hiểu là cô không nôn ọe, cũng chẳng kiêng ăn, chua ngọt đắng cay ngoài đắng ra thì cái gì cũng được. Điều này làm khó hai nhà họ Khúc và họ Lâm.

Cái này là mang thai con trai hay con gái đây? Đã qua năm tháng, bọn họ chờ sốt ruột rồi.

Thế là người hai nhà bắt đầu nói bóng nói gió muốn bảo Nguyệt Nguyệt đi bệnh viện làm kiểm tra, xem thử rốt cuộc là trai hay gái, cho một cái tin chính xác, lần này chọc giận đến cô. Cô giận dữ hỏi Tường Tử: “Gia đình anh có phải trọng nam khinh nữ không, chỉ thích con trai thôi?”

Tường Tử vội an ủi: “Đâu có đâu có, gia đình anh thích em mà. Em là nam hay nữ?”

“Em đương nhiên là nữ rồi.” Nguyệt Nguyệt gật đầu khó hiểu, “Nhưng tại sao mẹ cứ bảo em đi bệnh viện làm kiểm tra?”

“Ặc…” Anh không còn lời nói, cũng không thể nói mẹ anh muốn biết cô mang con trai hay con gái.

“Vậy nếu trong bụng em là con gái thì sao?” Cô hỏi tiếp.

“Tốt lắm, gia đình em sẽ vui ngất trời.” Anh vội trả lời.

“Nhưng mà là trai hay gái quan trọng ư?” Cô vuốt ve cái bụng mình nhô ra rõ ràng hỏi. Không biết có phải vì vóc dáng nhỏ nhắn của cô hay không, cứ khiến người ta cảm thấy bụng cô to hơn người bình thường.

“Không quan trọng.” Tường Tử ôm lấy cô lắc đầu trả lời, “Quan trọng là đứa bé là con của chúng ta, cho dù là trai hay gái anh đều thương cả.”

“Ừ, em cũng vậy.” Nguyệt Nguyệt gật đầu, khi ngẩng đầu lần nữa, cô mỉm cười hỏi, “Sao còn muốn đi bệnh viện hả?”

“Đi bệnh viện gì chứ, chúng ta ngủ trưa.” Tường Tử bá đạo bồng Nguyệt Nguyệt đi tới phòng ngủ.

Nguyệt Nguyệt và Tường Tử kết thành mặt trận thống nhất, hai gia đình không có biện pháp ưu thế đáng nói, quả nhiên thân nhất vẫn là vợ chồng.

Thời gian trôi qua mấy tháng nữa, bụng Nguyệt Nguyệt đã to đến mức khó tin, theo lời bác sĩ, cô hẳn là mang thai sinh đôi. Việc này khiến hai nhà hết sức vui mừng, cách ngày sinh còn khoảng một tháng thì Nguyệt Nguyệt ở lại bệnh viện. Dù sao cũng là thai sinh đôi, mức nguy hiểm cao hơn.

Cũng may Nguyệt Nguyệt sinh nở rất thuận lợi, từ lúc vỡ nước ối đến sinh con chỉ hơn một tiếng mấy, đau bụng cũng ít, xem ra ông trời quả nhiên rất săn sóc cô.

Lúc mọi người biết được Nguyệt Nguyệt sinh ra thai long phượng thì đã vui mừng đến nỗi chẳng nói ra lời, ông cụ Khúc giờ đi tới đâu cũng vui vẻ ra mặt, mà ông cụ Lâm thì chẳng rời cháu trai cháu gái bảo bối của nhà bọn họ, quả thực chính là tâm can bảo bối của ông.

Vào lúc Tường Tử được bồng lấy hai đứa con của mình, nước mắt anh bất giác tuôn rơi, thật là mất mặt mà nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Qua sự bàn bạc của hai gia đình, dưới sự bằng lòng của Nguyệt Nguyệt và sự tán thành của Tường Tử, anh trai sinh trước một phút tên là Lâm Khiêm, quân tử khiêm tốn, tao nhã tựa ngọc thạch, nhũ danh Bảo Bảo. Con gái theo họ mẹ, tên là Khúc Mi, tựa nước không phải nước, lấy ý thanh khiết linh hoạt, nhũ danh Bối Bối.

Theo thời gian, Lâm Khiêm trải qua ngày tháng nước sôi lửa bỏng, ở trên có một người mẹ vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh và một người bố xấu bụng tới cực điểm, ở dưới có một cô em gái phát triển mạnh mẽ theo tính cách của mẹ mình, cậu thật là đáng thương mà.

Đừng nói tới cái này, mượn thú cưng nhà bọn họ mà nói đi.

Cậu là con trai, thích chó lớn là theo lẽ thường đúng không? Mà Khúc Mi là con gái, làm thế nào cũng nên thích chihuahua nhỉ? Thế nhưng gia đình bọn họ khác biệt, mẹ cậu Khúc Nguyệt Nguyệt nói một câu, “Nam nữ phân công làm việc”, đem Nựu Nựu giao cho cậu, còn Muộn Đôn mà cậu rất thích thì giao cho em gái.

Chuyện này còn có thiên lý không?

Cậu không nhịn được bèn đi tìm bố mình phân xử, đổi lấy một bàn tay của bố, mông đều sưng lên, bố cậu còn cười tủm tỉm ôm lấy Khúc Mi đang chơi cùng Muộn Đôn ở bên cạnh, “Lời mẹ con nói là gia quy, không nghe lời sẽ bị đánh.”

Khiến cậu hâm mộ là các người cậu của cậu thường bồng em gái cậu chơi cưỡi ngựa, ngồi xổm trên bãi cỏ để em gái cậu cưỡi trên cổ chạy khắp nơi, mà cậu chỉ có thể bị mấy người bác ôm trong lòng, ngay cả quyền đi đường cũng bị tước đoạt.

Mỗi lần cậu nhớ tới việc em gái được cưỡi Muộn Đôn đi dạo phố bên ngoài, oai phong cỡ nào. Bố cậu Tường Tử thậm chí đặc biệt làm một cái đệm nhỏ cho em gái, để em gái ngồi thoải mái một chút. Còn mỗi lần cậu ra ngoài đều phải bồng Nựu Nựu, còn phải để ý tư thế.

Hu hu hu, cậu muốn làm em gái.

Cuộc sống của cậu khó khăn quá đi, lúc cậu ba tuổi, mẹ dẫn cậu theo tới buổi tụ họp của các chị em, các dì hỏi cậu: “Bảo Bảo, bố con tên là gì?”

Cậu thông minh biết bao, ngay cả suy nghĩ cũng chẳng cần, trực tiếp thốt ra câu trả lời: “Lâm Tường!” Nói xong cậu còn kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu nhỏ, tỏ vẻ khinh thường. Vấn đề đơn giản vậy còn hỏi cậu, thật là không có trình độ. Lúc này các dì lại tỏ ra thần bí nói, “Bảo Bảo, vậy mẹ con tên là gì?”

Nhất thời hai mắt cậu sáng ngời, chẳng hề do dự đáp: “Bà xã!” Nhất thời mọi người phá cười lên, mà cậu thì bị mẹ đánh một trận. Hu hu hu, cậu đâu có nói sai, bố cậu mỗi ngày kêu mẹ là bà xã mà, hu hu hu, cái này cũng muốn đánh cậu, đáng thương quá đi.

Những dì kia cười rất lâu, sau đó có một dì ngồi xuống kế bên cậu, sờ cái đầu nhỏ của cậu vừa bị mẹ gõ, dịu dàng hỏi: “Bảo Bảo ngoan, nói cho dì Kha biết, lớn lên rồi con muốn làm gì?”

Cậu đắm chìm trong lồng ngực của dì xinh đẹp hồi lâu không nói gì, hu hu hu, dì này dịu dàng quá, đối với cậu rất tốt, cậu rất thích dì ấy, sau này cậu nhất định phải giống chú Cố, cưới một bà xã dịu dàng như vậy. Cậu cứ lơ đãng cho đến khi Nguyệt Nguyệt ho nhẹ một tiếng cậu mới có phản ứng, mọi người đang chờ cậu trả lời, cậu vội vàng ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu, mỉm cười với mọi người, lúc này mới bình tĩnh trả lời, “Con muốn làm bố.”

Mọi người khó hiểu, lập tức ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Làm bố có gì tốt à? Sao con lại muốn làm bố?”

Cậu ưỡn ngực, tỏ vẻ thần bí trả lời: “Làm bố có thể ôm mẹ ngủ.”

Thế là cậu lại gặp rắc rối…

Lần này không biết tại sao hậu quả càng nghiêm trọng hơn, hồi trước bị mẹ đánh một trận rồi thôi, giờ đây hoàn toàn mở màn cho cuộc đời bi kịch của cậu.

Bởi vì lần này cậu gặp được “vật thần linh” của gia đình cậu —— tấm ván giặt đồ.

Hu hu hu, từ nay về sau, cậu cùng tấm ván giặt đồ trải qua cuộc sống nương tựa lẫn nhau.

Mỗi lần cậu mắc lỗi, mẹ cậu sẽ rất bình tĩnh bảo cậu, “Cút sang một bên quỳ lên ván giặt đồ.” Mà em gái cậu thì chưa bao giờ quỳ lên cái này, đừng nói đến quỳ lên ván giặt đồ, ngay cả số lần bị mắng cũng rất ít, không như cậu, gần như có thể nói là một ngày ăn đòn ba trận.

Có đôi khi cậu thường nghi ngờ có phải mình bị đánh một phần cho em gái hay không, có trời biết cậu không muốn làm con trai.

Bảo Bảo không những thông minh, hơn nữa rất có tinh thần tìm tòi. Khi cậu lên nhà trẻ, cậu từng nhìn lén toilet của các cô bạn học, hơn nữa vì điều này mà nhận sự kích động lớn.

Cậu thở hồng hộc chạy về nhà nói với Nguyệt Nguyệt: “Mẹ ơi, con phát hiện một chuyện lớn.”

Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi: “Chuyện gì?”

Cậu tỏ vẻ thần bí trả lời: “Con bất cẩn phát hiện các cô bé ở nhà trẻ bọn con đều không đi tiểu bằng JJ, mà dùng mông để đi tiểu.”

Sau đó, chào đón cậu là một trận đòn từ Nguyệt Nguyệt.

Thế là cậu rơi vào bi kịch, chẳng lẽ giữ tinh thần tìm tòi đối với sự vật không xác định thì cũng sai sao?

Vào một ngày nọ, bố cậu cũng mắc lỗi bị mẹ phạt quỳ, cậu rốt cuộc mới tìm về một chút cảm giác cân bằng. Hóa ra buổi tối hôm trước bố cả gan một đêm không về ngủ. Lúc này cậu không cô đơn nữa.

Cậu nhanh chóng ôm ra tấm ván giặt đồ trong phòng mình cùng quỳ với bố, phát hiện bố nghiêm chỉnh quỳ gối trên bàn phím. Ô, ván giặt đồ lỗi thời rồi ư?

Lúc này bố cậu Tường Tử vẫy tay gọi cậu, bảo cậu quỳ xuống kế bên, sau đó Tường Tử sờ đầu cậu, anh chỉ vào tấm ván của cậu trông có phần hả hê nói: “Tấm ván giặt đồ con đang quỳ chính là của bố quỳ hồi trước, từ sau khi con bị phạt, bố chợt thoải mái hơn rất nhiều, con nên biết rằng hồi trước bố gần như quỳ mỗi ngày.” Cuối cùng anh còn thêm một câu, “Bảo Bảo cố lên, quỳ hư tấm ván này sớm chút là tốt rồi.”

Cậu bèn sinh ra niềm hy vọng vô hạn, mở to hai mắt lóng lánh hỏi: “Vậy nếu cái này hư rồi thì con không cần quỳ nữa phải không?”

“Không phải, hỏng rồi đúng lúc bố mua cái mới cho con.” Tường Tử cười như kẻ trộm nói.

Trời, để cho cậu chết đi…

Khi cậu không chịu được đả kích, đang muốn ngã xuống đất thì chợt ngó thấy mẹ và em gái ăn uống ngon lành trong phòng khách, cậu nhất thời có loại kích động muốn hộc máu.

Hai bố con họ quỳ gối ở chân tường, mà một đôi mẹ con thì đang ăn uống vui vẻ, trời ơi đây là nữ tôn sao?

Hu hu hu, làm con trai thảm quá, cậu không muốn làm con trai, cậu muốn làm con gái…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.