Cô Vợ Hung Dữ

Chương 45: Chương 45: Ông xã, em sợ




Nhận thấy trải nghiệm lần này rất vui vẻ, Lương Hướng Huy đối phó những phần tử không nghe lời giúp Nguyệt Nguyệt, anh ta muốn làm trợ lý của cô. Tường Tử xét theo tình hình của mình, cũng ngầm đồng ý với Lương Hướng Huy, mà người quyết định cuối cùng là Nguyệt Nguyệt ngược lại không có yêu cầu gì. Chỉ là bảo anh ta tự nói với ông cụ kia, thế là Lương Hướng Huy gọi điện qua, vừa báo một tiếng liền trở thành “huấn luyện viên”. Đương nhiên chức vị khẳng định thấp hơi Nguyệt Nguyệt, bên kia vốn muốn cho anh ta cùng cấp với cô, nhưng anh ta đâu dám.

Ở trước mặt Nguyệt Nguyệt, anh ta vĩnh viễn không dám đứng đầu.

Thế nhưng những điều này không hề quan trọng, quan trọng là anh ta rốt cuộc có chỗ để trút hết bực dọc. Không đúng, là có cơ hội đóng góp cho nước nhà, chỉ bảo mầm non nhỏ thành tài.

Còn người lãnh đạo chân chính Nguyệt Nguyệt, ngày tháng trôi qua cũng thoải mái. Chỉ có một điều khiến cô bất mãn chính là Tường Tử. Gần đây anh luôn đi sớm về muộn, ban ngày cô còn chưa thức dậy thì Tường Tử đã đi rồi, tuy rằng anh vẫn làm xong bữa sáng mới đi. Buổi tối khi cô ngủ rồi anh mới trở về, buổi trưa hiếm khi trở về một lần. Cả ngày rất ít khi nhìn thấy anh, Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ chỉ có thể ra ngoài ăn cơm.

Tình hình Tường Tử thế này đã kéo dài hơn một tháng, trong lòng Nguyệt Nguyệt đã không còn nhẫn nhịn được nữa.

Cô không phải không biết hiện giờ Tường Tử mới bắt đầu làm việc, không được đặc cách riêng, phải cố gắng nỗ lực lập nên thành tích, anh không muốn bị người khác coi thường. Nhưng dạo này Tường Tử gầy đi nhiều lắm. Cô thậm chí không nỡ lấy chuyện mình ra làm phiền anh. Đôi khi cô rất muốn bảo anh đừng vất vả như vậy, nhưng trông thấy sự kiên trì của anh, cô liền nhịn xuống. Tường Tử luôn là người có tính khí cao ngạo.

Thế nhưng, cuối cùng Nguyệt Nguyệt vẫn không thể chịu đựng nữa.

Hôm nay là thứ năm.

Sáng nay Nguyệt Nguyệt có lớp, vì thế tối qua cô đã ngủ sớm. Lúc Tường Tử trở về hình như đã hơn nửa đêm. Hôm nay khi trời còn chưa sáng hẳn, Nguyệt Nguyệt đã tự tỉnh giấc. Cô nghiêng người, phát hiện bên cạnh còn có người. Hóa ra Tường Tử vẫn còn chưa thức dậy.

Thế là Nguyệt Nguyệt xoay người, muốn chui vào lòng Tường Tử, nhưng bỗng nhiên cô phát hiện có điểm bất thường.

Sao lại thế này? Tại sao toàn thân Tường Tử nóng như vậy?

Hơn nữa, khuôn mặt anh đỏ bừng, đúng là không bình thường.

Nguyệt Nguyệt hoảng hốt, vội vàng lung lay Tường Tử, cô cất tiếng hô to: “Tường Tử, Tường Tử…”

Tường Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Nguyệt Nguyệt, anh nói đứt quãng: “A, bà xã, anh phải nấu cơm cho em.” Nói xong anh đang muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân mệt mỏi, lập tức ngã lại xuống giường.

Nguyệt Nguyệt ngây ngẩn cả người, cô ôm Tường Tử, lo lắng hỏi: “Tường Tử, Tường Tử, anh làm sao vậy?”

Hồi lâu sau anh mới trả lời lại: “Bà xã, có lẽ anh bị ốm rồi.”

Lúc này Nguyệt Nguyệt sợ hết hồn, cô nâng nửa người Tường Tử lên, dò hỏi: “Ông xã, làm sao đây? Chúng ta đi bệnh viện nhé.”

Tường Tử cười yếu ớt: “Không sao, anh ngủ một chút là khỏe thôi.” Sau đó anh có phần áy náy, thấp giọng nói, “Bà xã, anh xin lỗi, hôm nay không thể làm bữa sáng cho em.”

Nguyệt Nguyệt đâu có quan tâm đến những chuyện này, cô vội tiến gần đến khuôn mặt Tường Tử, nhớ lại hồi bé khi mình bị bệnh mẹ sẽ tì trán của mẹ lên trán của mình, xem mình có phát sốt hay không, cô học theo, đặt trán mình lên trán Tường Tử, sau đó cô phát hiện, nóng quá.

Tường Tử phát sốt rồi.

Ban nãy cô còn an tâm, giờ đây hoảng hốt vô cùng.

Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất là có người bị ốm. Cô còn nhớ hồi bé bà ngoại ngã bệnh, sau đó thì qua đời. Hiện tại Tường Tử cũng ngã bệnh, anh có thể sẽ chết hay không?

Nguyệt Nguyệt lập tức khiếp sợ.

Cô vội vàng đẩy Tường Tử, mang theo tiếng khóc nức nở: “Tường Tử, Tường Tử…” Lúc này anh đã sốt đến mơ hồ, làm sao có thể đáp lại?

Điều này lại càng khiến Nguyệt Nguyệt sợ hơn.

Thế là cô không thèm nghĩ ngợi, ngồi dậy đi xuống giường, ôm lấy cả người Tường Tử lẫn tấm chăn trong hai cánh tay, cô không thay đồ ngủ của mình, cứ thế chạy xuống dưới lầu.

Tới dưới lầu, cô mở cửa định chạy ra ngoài, trông thấy bên ngoài nổi tuyết, đôi chân trần bước ra một nửa liền lạnh run. Cô quay trở lại, tùy tiện mang đôi dép lê mùa hè, ngay cả cửa cũng không đóng mà bồng Tường Tử chạy về phía bệnh viện.

Nguyệt Nguyệt còn nhớ cách nhà cô không xa có một bệnh viện quân khu. Nhưng Nguyệt Nguyệt đã quên mất đường đi, trong ấn tượng của cô là không xa bởi vì Tường Tử lái xe.

Hiện giờ Nguyệt Nguyệt luống cuống, chỉ một lòng một dạ muốn bồng Tường Tử chạy đến bệnh viện sớm một chút, cô không thể suy nghĩ được chuyện gì nữa. Cô chỉ muốn chạy nhanh lên thôi.

Cô rất sợ nếu mình chậm chạp thì Tường Tử sẽ có nguy hiểm. Cô sợ, cô thật sự rất sợ.

Dù rằng sợ hãi như vậy nhưng cô vẫn bồng Tường Tử rất vững vàng, dùng chăn bao bọc anh kỹ càng. Vào buổi sáng sớm tuyết rơi này, Nguyệt Nguyệt chỉ mặc đồ ngủ dường như không cảm nhận được thời tiết rét lạnh, cô chỉ sợ Tường Tử sẽ lạnh, luôn dừng lại dùng chăn che kín Tường Tử. Cô chạy rất nhanh, dù ôm Tường Tử vẫn chạy nhanh hơn lúc thường huấn luyện nhiều. Cô không biết mình mất đi một chiếc dép từ khi nào, cũng không cảm thấy cánh tay cứng ngắc. Cô chỉ muốn nhanh hơn thôi.

Bởi vì cô rất sợ hãi, cho nên cô chỉ thông qua việc chạy thật nhanh để làm cho mình bớt sợ hãi.

Rốt cuộc, qua gần hai mươi phút, Nguyệt Nguyệt bồng Tường Tử chạy tới cổng bệnh viện. Bất chấp những chuyện khác, cô bồng anh lảo đảo chạy tới phòng cấp cứu, khiến cho y tá trực ca sáng hết hồn.

Sao lại thế này? Y tá không màng đến hoảng hốt, vội vàng đi lên giúp cô đặt Tường Tử lên giường bệnh, còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe Nguyệt Nguyệt mang theo tiếng nghẹn ngào nói: “Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu anh ấy! Xin các người hãy cứu anh ấy!” Tại khoảnh khắc này, kiêu ngạo gì đó, kiên trì gì đó, quật cường gì đó, Nguyệt Nguyệt đều không quan tâm. Giờ khắc này cô chỉ muốn Tường Tử khỏe lại.

Y tá nhìn sơ qua Tường Tử, đoán chừng là phát sốt mê man. Thế là lập tức gọi bác sĩ trực ban tới, làm kiểm tra toàn diện cho anh. Nguyệt Nguyệt vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bác sĩ, ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp.

Lúc này y tá mới quan sát tỉ mỉ cô gái đưa bệnh nhân tới.

Dì y tá liền sửng sốt.

Đây rõ ràng chỉ là một cô gái trẻ. Xem ra chưa tới hai mươi, cô chỉ mặc đồ ngủ phong phanh, một chân mang một chiếc dép lê, chân còn lại thì để trần, hai chân lạnh đến mức đỏ rần, thậm chí loáng thoáng còn có vết thương, chắc là bị thương rồi. Mùa đông tại thành phố B vốn đã lạnh, hôm nay lại có tuyết, bọn họ mặc áo lông mà vẫn còn lạnh, nhưng cô gái này chỉ mặc đồ ngủ lại chẳng nhăn mặt nhíu mày. Thậm chí tới lúc này rồi, cô giống như không còn tri giác, chỉ là một mực nhìn bác sĩ, chờ câu trả lời của bác sĩ, hoàn toàn không chú ý tới bản thân mình hiện tại chật vật cỡ nào, đáng thương biết bao.

Dì y tá đứng bên cạnh hơi đau lòng, nhịn không được mà đến gần Nguyệt Nguyệt, lấy tấm chăn của giường khác khoác lên người của cô, nhỏ giọng an ủi: “Cháu lên giường ngồi làm ấm người đi, dì kiểm tra một chút cho cháu, đừng để giá rét sinh bệnh trên người. Không sao đâu, cháu đừng lo!”

Nhưng Nguyệt Nguyệt quật cường, không yên lòng nói: “Cháu không đi, cháu không đi đâu hết. Cháu phải ở với anh ấy, cháu phải đợi anh ấy tỉnh lại.”

“Ngoan, nghe lời, cháu phải giữ gìn sức khỏe trước, ngộ nhỡ cháu bệnh rồi, ai sẽ chăm sóc cậu ấy chứ?” Dì y tá khuyên nhủ.

“Thế, cháu ở ngay bên cạnh anh ấy được không?” Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm Tường Tử trên giường bệnh không dời tầm mắt, nhỏ giọng hỏi.

“Cậu ấy là ai? Vì sao cháu lo lắng cho cậu ấy đến vậy?” Y tá hỏi.

“Anh ấy là Tường Tử, là ông xã của cháu, từ nhỏ chúng cháu đã cùng nhau lớn lên…cháu sợ lắm…cháu sợ anh ấy xảy ra chuyện. Dì cho cháu ở đây nhìn anh ấy đi.” Nguyệt Nguyệt cầu xin.

“Haiz, thôi cháu qua cái giường trống kế bên nằm đi.” Y tá thấy tình huống này, không biết làm thế nào, dì ta mềm lòng, ôn hòa trả lời, “Số điện thoại của bố mẹ cháu là bao nhiêu? Dì giúp cháu gọi bọn họ qua đây nhé.”

Lúc này Nguyệt Nguyệt có phần ngượng ngùng lắc đầu nói: “Cháu không nhớ số điện thoại của bọn họ, cháu không có mang di động theo.”

“Vậy cháu nhớ số điện thoại của ai? Bình thường có việc cháu sẽ tìm ai?” Y tá kiên nhẫn hỏi.

“Ông xã của cháu ạ, anh ấy cái gì cũng biết hết.” Nguyệt Nguyệt chợt có khoảnh khắc kiêu ngạo, nhưng giây tiếp theo, cô lại lo lắng hỏi, “Anh ấy không sao chứ ạ? Tại sao bác sĩ kiểm tra lâu như vậy? Dì có thể giúp cháu hỏi một chút không?”

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Y tá dịu dàng an ủi. Làm y tá nhiều năm như vậy, dì ta rất hiếm khi dao động tâm tư thế này. Mấy năm gần đây, đã thấy nhiều cảnh sinh lão bệnh tử, cảm giác cũng đã chai sạn rồi.

Nhưng hiện giờ, trông thấy một cô gái trẻ, mùa đông lạnh giá mặc đồ ngủ, mang dép lê bồng cậu người yêu còn cao lớn hơn mình mà chạy đến bệnh viện, trái tim vốn bình tĩnh của dì ta cũng xúc động theo.

Thật là hiếm thấy mà.

Cô gái này nhìn nhỏ con như vậy, còn gầy yếu, lại có một loại kiên định khiến người ta khó mà xem nhẹ. Tựa như cô tốt đẹp biết bao.

Trên người của cô gái nhỏ bé này, dì ta dường như thấy được một thứ gì đó gọi là tình yêu.

Cho nên nhịn không được mà đối xử tốt với cô.

Nguyệt Nguyệt ngồi im lặng trên giường bệnh bên cạnh Tường Tử, cô bọc chăn, lẳng lặng nhìn anh, sau đó chờ bác sĩ chẩn đoán xong, rồi xoay người nói với Nguyệt Nguyệt: “Cô là người thân của bệnh nhân?”

“Anh ấy là ông xã của cháu, anh ấy sao rồi? Không có việc gì chứ ạ?” Nguyệt Nguyệt vội nói.

“Ưm…cậu ấy sốt bốn mươi độ, sốt đến hôn mê, nếu không kịp đưa tới trước tối nay thì không chỉ bị viêm phổi mà có khả năng ảnh hưởng đến bộ não.” Bác sĩ giải thích.

“Vậy…hiện tại anh ấy sao rồi ạ?” Nguyệt Nguyệt lo lắng hỏi.

“Không có gì, trước hết truyền dịch, xem có thể giảm sốt không, nếu được thì coi như ổn thỏa.” Bác sĩ an ủi trả lời.

“À, may quá.” Trái tim Nguyệt Nguyệt vốn treo trên cao rốt cuộc được thả xuống, sau đó bác sĩ đưa cho cô một tờ giấy, nói, “Đi đến phòng phát thuốc lấy thuốc này, lát nữa để y tá treo thuốc này lên, bây giờ truyền nước biển trước, chờ cậu ấy tỉnh lại rồi cho cậu ấy uống thuốc.”

Nguyệt Nguyệt vội vàng nhận lấy, trong chớp mắt chợt ngại ngùng.

Thì ra cô không mang tiền theo. Hồi sáng thấy Tường Tử ngã bệnh, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là ôm anh đến bệnh viện, ngay cả quần áo cũng không theo, làm sao còn nhớ mang tiền theo?

Nhưng, không có tiền thì không lấy thuốc được, bây giờ phải làm sao đây?

Bác sĩ vừa dặn dò xong liền rời khỏi, trong lòng Nguyệt Nguyệt nhất thời không có chủ ý, chẳng biết làm sao cho phải. Lúc này y tá từ bên ngoài đi vào cầm theo một đôi dép lê bằng lông, đưa cho cô nói: “Đôi này dì mang khi đi làm, cháu đừng để mình lạnh nữa, mang cái này vào đi.”

Nguyệt Nguyệt vội nói cảm ơn, nhưng chậm chạp không cầm lấy.

Thế là dì y tá kia hỏi: “Sao thế?”

“Ưm, dì y tá ơi, dì có thể cho cháu mượn chút tiền không, cháu không có mang tiền theo…cháu cam đoan sẽ trả lại.” Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng hỏi.

“À, được thôi.” Y tá nhìn Nguyệt Nguyệt, gật đầu. Cũng chỉ mấy trăm tệ, giúp được thì giúp thôi. Hơn nữa, đứa trẻ này chắc là được nuông chiều từ bé. Tuy rằng lúc tới nhìn có vẻ chật vật, nhưng đồ ngủ của cô cũng là hiệu Victoria’s Secret, không nói đến đắt đỏ bao nhiêu, ít nhất không phải người bình thường chịu tiêu xài loại hàng này.

Nguyệt Nguyệt nghe y tá nói vậy cô liền nói cảm ơn, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô tháo ra miếng ngọc bội đeo trên cổ, đưa cho y tá nói: “Cháu đưa ngọc bội cho dì trước, chắc là có thể thế chấp tiền thuốc men.” Đây là miếng ngọc bội mà nhà họ Lâm đưa cho cô làm tín vật đính hôn khi mừng tiệc đầy tháng. Nhiều năm như vậy Nguyệt Nguyệt vẫn mang theo trên người, ngay cả tắm rửa cũng không tháo ra. Lúc này cô vẫn có chút luyến tiếc.

Y tá nhìn thấy cô tháo ra miếng ngọc bội liền lắc đầu nói: “Không cần, không cần! Không cần dùng miếng ngọc bội cổ xưa này thế chấp đâu.” Mặc dù dì ta không biết, nhưng nhìn thấy miếng ngọc trong suốt này cũng biết đó là thứ vô giá.

“Cháu chỉ có miếng ngọc bội này thôi, dì cầm đi. Nếu dì không lấy thì cháu rất ngại, sẽ không thể vay tiền.” Nguyệt Nguyệt thật thà nói, “Dì ơi, dì giúp được cháu, cháu rất biết ơn dì, mấy thứ này không quan trọng đâu, cháu chỉ muốn ông xã cháu khỏe mạnh là được rồi.”

Y tá thấy tình huống này, cũng không ngượng nghịu nữa, dì ta nhận lấy ngọc bội, cẩn thận đặt trong túi, rồi lấy đơn thuốc trong tay Nguyệt Nguyệt đi lấy thuốc.

Dì ta nhận lấy giúp cô trước, sau đó trả lại cho cô, bằng không cô khẳng định tiếp tục ép dì ta cầm lấy.

Lúc này Nguyệt Nguyệt dè dặt đứng lên, bọc chăn ngồi xuống bên cạnh Tường Tử, nhét góc chăn vào cho anh, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt vẫn đỏ rần của anh, cô nhỏ giọng nói: “Tường Tử, anh khỏe lên nhé.”

Một lúc lâu sau, một giọt nước mắt rơi xuống, tiếp theo không thể chịu đựng trong lòng nữa, Nguyệt Nguyệt nghẹn ngào bổ nhào trên người Tường Tử, nhẹ giọng nói: “Ông xã, em sợ lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.