Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 232: Chương 232: Anh ta đúng là đồ ăn tạp




ong ký ức của anh, kể từ lúc vào mẫu giáo thì không còn ai dám bắt nạt cô nữa, bởi vì bọn họ đều biết cô có một người anh ngang ngược thích đánh nhau, những người bạn kéo tóc cô đều bị anh dạy dỗ, bị cảnh cáo, thậm chí còn bị đánh cho một trận!

Bởi thế, vì cô mà anh cũng không ít lần gây ra tai họa, bị gia đình chỉ trích và đánh đập!

Nhưng mà anh vẫn luôn là tán dù bảo vệ cô, tất thảy mọi người đều mắng anh không lo học hành tử tế, một tên ất ơ dị loại, đến ba mẹ cũng thường xuyên tức giận đánh chửi anh, nhưng cô luôn biết rằng anh mình là người tốt, anh sẽ bảo vệ cô! Hơn nữa, từ trước đến nay, cô chưa từng thấy anh chủ động bắt nạt người khác bao giờ, cô cảm thấy người ngoài vốn không hiểu anh!

Trái tim anh, rất lương thiện!

Cũng bởi vì có anh mà con đường học tập của cô luôn rất thuận lợi, những bạn nam và những bạn nữ, cho dù thích cô hay là ghét cô thì đều không dám tùy tiện kiếm chuyện với cô.

Lúc còn nhỏ, có bạn nam thích cô bèn nhân lúc cô không để ý mà hôn trộm cô, khiến cô tức giận đến mức bật khóc, ngày hôm sau, cậu ta đã bị anh cô tát đến sưng vù cả miệng, từ đó về sau không còn bạn nam nào dám càn rỡ sàm sỡ cô nữa. Năm cô lên lớp 10, bạn học nữ ghen tị khi nhìn thấy cô xinh đẹp, không ngờ lại bỏ rắn chết vào trong balo của cô, khiến cho cô sợ hãi đến mức đổ bệnh mấy ngày liền, sau đó, trong cặp, trong thức ăn của cô ta liên tục xuất hiện rắn chết, chuột chết, khiến cho cô ta sợ hãi đến nỗi phải chuyển trường.

Anh trai phản nghịch, không giống với những thiếu niên cùng độ tuổi, Giang Hiểu Nhi nghĩ như vậy đấy.

Thậm chí đến ba mẹ cũng không thể chấp nhận nổi anh, một người luôn thấu tình đạt lý, không có xu hướng bạo lực như bà mà vẫn thường xuyên trút mưa roi da vào người anh, nhưng tình cảm giữa cô và anh vẫn luôn rất tốt.

Anh bị phạt, cô luôn lén lấy thức ăn và thuốc cho anh! Anh cũng hái hoa và mua đồ chơi cho cô! Cho dù người ngoài và ba mẹ nói thế nào đi chăng nữa, cô vẫn rất thích anh mình, anh thường xuyên không về nhà nhưng vẫn luôn liên lạc với cô, đến trường thăm cô, hỏi xem có ai ức hiếp cô hay không!

Sau đó, đột nhiên anh trai bỏ nhà ra đi!

Từ đó về sau cô không còn nhận được bất kỳ tin tức nào về anh nữa, cô cũng không gặp được anh! Nếu tính một cách nghiêm túc thì sau năm cấp ba, hình như cô không còn gặp được anh nữa!

Sau đó, cô nghe ba mẹ nhắc đến anh trong vô thức, trước lúc ra làm kinh doanh, ba mẹ cô là nhân viên công chứ, vào lúc ấy, chế độ và sự nghiệp yêu cầu chỉ có thể sinh một con, nhưng ba mẹ lại có hai đứa, vốn dĩ mẹ cô rất ốm, cộng với việc sau khi mang thai bốn tháng mới phát hiện ra, lại đúng lúc bị điều đến vùng ngoài công tác một thời gian nên vẫn luôn giấu giếm, từ lúc sinh ra, anh vẫn luôn được nuôi nhờ ở nhà họ hàng xa họ Hoắc

Nên chứng minh nhân dân của anh vẫn luôn đề tên “Hoắc Thành Huy’!

Đại khái là lúc ấy điều kiện sinh hoạt không được tốt là bao, ba mẹ đều tập trung làm việc, những ngày tháng ấy kéo dài rất nhiều năm ròng, cho đến khi ba mẹ làm ăn phát đạt, mẹ cũng từ chức, vì thế không còn bị hạn chế khi sinh con thứ hai nữa, bọn họ mới đón anh về, đồng thời cũng có cô.

Nhưng vì từ lúc còn nhỏ không sống bên nhau, tình cảm cũng nhạt tuếch, hơn nữa thói quen được hình thành lúc sống nhờ bên nhà họ hàng của anh khó mà hòa hợp với ba mẹ, cho dù ba mẹ có nhường nhịn anh, nhưng mâu thuẫn vẫn xảy ra liên miên không đứt, cuối cùng xung đột với nhau mãi, bọn họ mỗi lúc một cách xa nhau. Bởi thế, ba mẹ rất ít khi nhắc đến anh trai, cũng sẽ không chủ động đả động tới anh, còn anh được gửi đến một trường quản lý theo hơi hướm quân đội, không hiểu được nỗi khổ của ba mẹ, oán hận đầy ứ trong lòng, ba mẹ cũng bất mãn khi thấy anh hay gây chuyện, cuối cùng chỉ còn thiếu bước đường cắt đứt quan hệ ba con mà thôi.

Sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra mà anh lại bỏ nhà đi!

Nên mẹ luôn cảm thấy rằng cách làm của bọn họ đã đẩy anh đến nông nỗi này, trong lòng luôn luôn cảm thấy áy náy với anh. Nên bà luôn thương yêu cô, đồng thời cũng thở vắn than dài khi thấy anh không có tương lai, vừa yêu lại vừa hận.

“Anh, anh nhịn xuống đi, chúng ta đi thôi…”

Cô lái xe đưa anh đến bệnh viện gần đây nhất, rõ ràng có thể nối lại được nhưng Giang Thành Huy lại từ chối, cuối cùng bác sĩ chỉ có thể xử lý vết thương cho anh mà thôi.

Đồng thời, Giang Hiểu Nhi cũng kể cho anh nghe về tình hình gia đình mình, kể cho anh nghe về ba mẹ, cô cảm thấy rất vui khi thấy anh về và thấy ba mình tỉnh lại, trong tiềm thức của cô, cả nhà đoàn tụ mới là niềm hạnh phúc lớn nhất!

“Anh, chúng ta về nhà thôi! Ba mẹ đang đợi anh đấy, ba mẹ nhìn thấy anh thì nhất định sẽ vui lắm!”

Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Giang Hiểu Nhi ôm cánh tay Giang Thành Huy, mặt mũi cô rạng rỡ như một đứa trẻ vậy.

Giang Thành Huy khựng lại, rồi lắc đầu: “Bây giờ anh như thế này, nếu trở về chẳng phải đã làm ba mẹ lo lắng hay sao? Hiểu Nhi, đừng nói cho họ biết là anh đã về, càng không được nói em đã gặp nhau! Cho dù có gặp lại ba mẹ thì anh cũng không muốn để mình trông nhếch nhác và lôi thôi như vậy, đã nhiều năm ròng rã rồi, không thiếu chút ít thời gian này đâu! Ngày gặp lại, anh hy vọng có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho họ…”

Chứ không phải là thất vọng mãi mãi!

“Hứa với anh, tạm thời giữ kín chuyện này nhé, được không em? Đây sẽ là bí mật của chúng ta như trước kia vậy!”

“Anh, anh đừng gây chuyện gì nữa nhé, càng không được giết người phóng hỏa! Khi nãy anh làm em sợ chết khiếp! Em không muốn anh gặp chuyện gì bất trắc! Anh phải sống cho thật tốt, chúng ta có nghèo một chút cũng không sao đâu? Có tay có chân thì sẽ không chết được! Lần này anh cắt ngón tay, lần sẽ không thiếu cánh tay hay chân gì đấy chứ?”

Hiểu Nhi nghĩ như thế, trong lòng vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, người cô cũng run lẩy bẩy.

“Cô bé ngốc, đừng khóc nữa! Không có đâu! Khi nãy anh chỉ hù họa bọn họ mà thôi, đã bò lên từ đống thi thể rồi thì sao anh có thể đi tìm đường nữa kia chứ? Anh còn phải bảo vệ công chúa nhỏ của anh nữa mà!”

Giang Thành Huy xoa đầu cô, rồi ôm chầm lấy cô: “Tại anh không làm tròn trách nhiệm!”

Để cho một đứa con gái như cô phải nếm trải biết bao gian lao nhọc nhằn, còn chống đỡ được cả gia đình, cố gắng hết sức để làm tròn chữ hiếu! Vào giây phút này, trong lòng Giang Thành Huy cảm thấy vô cùng hối hận, anh cũng không thoải mái là bao!

“Anh còn phải kiếm tiền phụng dưỡng ba mẹ và bảo vệ công chúa nhỏ nhà mình nữa chứ! Tạm thời giữ kín bí mật này cho anh nhé, được không nào?”

“Dạ! Đêm nay anh ngủ ở đâu? Nếu anh không về nhà thì để em tìm cho anh một khách sạn để nghỉ lại! Còn những chuyện khác, cứ từ từ mà thương lượng với nhau! Quần áo anh dơ cả rồi kìa, lát nữa em đi mua đồ mới cho anh, chắc anh đói rồi hả, chúng ta đi ăn cái cơm trước đi!”s

Vì anh không có chứng minh nhân dân, bọn họ chỉ đành tìm một nhà nghỉ rẻ tiền ở một nơi xa xôi hẻo lánh, hai người không ăn ở bên ngoài mà mua về nhà. Giang Hiểu Nhi không có hứng ăn uống, Giang Thành Huy bị giày vò hết cả một ngày, vừa bị thương lại vừa mệt mỏi, sau khi ăn và uống thuốc xong, anh mệt mỏi nhắm mắt lại, Hiểu Nhi dọn dẹp sạch sẽ rồi đi ra ngoài: “Anh ơi, em đi mua đồ cho anh thay, anh đừng có đi lung tung đấy, phải đợi em về!”

Giang Hiểu Nhi lái xe đến một con đường phồn hoa gần đây nhất, cô rẽ vào trong tiệm quần áo nam, mua vài bộ đồ cho anh thay, rồi lại đến tiệm giày thể thao mua cho anh hai đôi.

Hiểu Nhi xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa đi vừa ngẫm nghĩ xem nên đến siêu thị mua thêm đồ dùng cá nhân và thức ăn gì.

Cô đi theo tấm bảng hiệu cửa hàng ra con dường lớn, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Phùng Dịch Phong đứng trước cửa khách sạn gần đấy, bên cạnh anh còn có một cô gái mặc váy ốm siêu ngắn, dáng người thon thả, mặc dù trông hơi lớn tuổi nhưng vẫn rất quyến rũ, bọn họ đang châu đầu thì thầm vào tai nhau, không biết đang nói gì, trông tư thế có vẻ rất thân mật, thỉnh thoảng anh ta lại mỉm cười nhìn người phụ nữ ấy, cô ta hết nghiêng về trước lại ngả ra sau.

Ngọn lửa giận không tên lập tức bốc lên trong lòng, Hiểu Nhi nghiến răng nghiến lợi kêu ken két:

“Cái đồ háo sắc! Đúng là đồ ăn tạp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.