Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 248: Chương 248: Bị dội nước nóng?




Giọng nói của bà ta, không lớn không nhỏ, vừa khéo để cho Hiểu Nhi nghe được một cách rõ ràng: Lâm Khiết? Dung Lâm Khiết!

Có ý gì? Giống như cô trước đây? Là phong cách ăn mặc giống nhau? Hay là rất giống khuôn mặt của cô? Cái gì gọi là “Giống như trước đây”? Chẳng lẽ Dung Lâm Khiết bây giờ không phải giống như trước đây sao?

Trong lòng đầy nghi ngờ, lông mày Hiểu Nhi không khỏi nhíu lại.

Lúc này, Gia Nghiên cũng đột nhiên lấy lại tinh thần, cười hai câu nói: “Không có gì, không có gì, cô chơi đùa đi, tôi đi tiếp đón khách!”

Đưa mắt nhìn Gia Nghiên rời đi, hồ nước trong lòng Hiểu Nhi rõ ràng đang bị quấy đục.

Vì đột nhiên cô nhớ tới vẻ mặt người đàn ông vừa rồi khi nhìn thấy cô, giống như là hoảng hốt kinh ngạc, mà khi cô và Phùng Dịch Phong cùng nhau đi vào, Trịnh Liên Thành lần đầu tiên thấy cô, vẻ mặt cũng gần như vậy.

Lúc đó, cách ăn mặc của cô vẫn là theo phong cách của bản thân!

Nếu không phải cách ăn mặc giống nhau, chẳng lẽ ngoại hình của cô và Dung Lâm Khiết rất giống nhau sao?

Nhưng cô đã từng gặp Dung Lâm Khiết!

Tại sao cô không có cảm giác như vậy? Người phụ nữ kia ôn nhu, dịu dàng thanh tú, gương mặt có lẽ càng thêm tươi đẹp! Dáng người cũng tinh tế giống như học sinh cấp ba, một loại tay không thể nâng, vai không thể nhấc, đáng thương khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, mềm mỏng lại giống như khí chất của tiểu thư khuê các, sẽ giống với loại sabura thường bị người ta gọi là ‘Hồ ly tinh’ sao?

Cô ta cho người ta cảm thấy yếu đuối sao? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy hoàn toàn khác nhau.

Một bên khác, Phùng Dịch Phong vừa nói chuyện, ánh mắt vừa liếc nhìn về phía Gia Nghiên, sợ cô bị tính kế, anh gần như đi thẳng qua, chỉ có điều anh vẫn còn chưa tới gần, Gia Nghiên đã rời đi trước.

Thấy Hiểu Nhi hình như có chút thất thần, Phùng Dịch Phong hơi lo lắng: “Bà ta tới đây làm gì? Gây khó dễ cho em?”

Lắc đầu, Hiểu Nhi chứa đầy những nghi ngờ, nhưng không biết làm thế nào mở miệng, lại nuốt trở vào: “Không, tới lấy đồ ăn, bắt chuyện cùng em!”

“Sau này em không cần quá khách khí với những người bên kia, tiếp xúc cũng cần phải tỉnh táo hơn! Tâm địa gian xảo hơn một chút, đừng để bị người khác mưu hại cũng không biết chết thế nào, nhớ chưa?”

Vuốt mái tóc của cô, Phùng Dịch Phong chân thành dặn dò.

Có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, nhưng lúc này, nhìn động tác anh vuốt tóc cô, đột nhiên Hiểu Nhi cảm thấy có chút là lạ, rất không thoải mái.

Dù sao cũng là sinh nhật chú hai, trong lòng vì lo sợ mà sinh ảo giác, Hiểu Nhi cầm một khối điểm tâm nhỏ nhét cào miệng, cố đè nén sự chấn động trong lòng xuống:

“Ừm!”

Lau nhẹ đồ ăn dính trên môi, Phùng Dịch Phong cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Chúng ta đến nhảy một bản?”

“Được!”

Đặt đĩa đồ ăn xuống, đáy mắt Hiểu Nhi có chút ý cười.

Trên sàn nhảy, hai người nhẹ nhàng nhảy múa, ở góc bên kia, Gia Nghiên đang lắc lư ly rượu vang đỏ, không ngừng thì thầm Phùng Hương Hương.

Hai người ôm nhau thân mật, ánh mắt quấn quýt, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tất cả đều là nhu tình mật ý.

Một bản nhạc kết thúc, khuôn mặt Hiểu Nhi như đào mận, rực rỡ nở hoa. Một tay vòng qua eo của cô, Phùng Dịch Phong cũng hào tình vạn trượng, giữa hai đầu lông mày cũng tỏa ra một loại kiêu ngạo khó mà che giấu.

Vẻ đẹp của Hiểu Nhi, cho dù không có trang phục lộng lẫy cũng có thể diễm áp quần phương. Cũng không phải ngoại hình của cô khiến cho người khác vừa thấy liền kinh động như gặp thiên nhân, mà là khí chất thực chất bên trong con người cô lộ ra, càng giống như vầng hào quang, tỏa ra một loại ma lực đặc biệt, độc nhất vô nhị!

Hai người vừa đi ra, một tiếng cười cợt trêu tức vang lên:

“Anh Phùng, có cần phải ngược người độc thân như thế không? Biết anh có người vợ bảo bối tài hoa như ngọc rồi, cũng không cần phải phơi ra như thế chứ! Ít nhất cũng phải quan tâm đến tâm trạng của những người đàn ông độc thân như chúng tôi! Chờ anh cả đêm, đến cơ hội uống một ly rượu cũng không cho! A, Hào, tôi nói có đúng hay không?”

Trịnh Liên Thành đưa tay ra, lấy một ly rượu cho Phùng Dịch Phong.

Khẽ nhấp một ngụm rượu, Phùng Nhất Đình nói trước: “Ngược chính cậu thôi, Hào cũng không thiếu người theo đuổi! Nếu thèm muốn thì cưới một người đi! Nói không chừng càng bảo bối, càng ngược người độc thân hơn nữa!”

“Đình, thật đúng là anh em ruột nha! Anh Phùng còn chưa nói, cậu đã bao che như vậy rồi! Ức hiếp tôi không xinh đẹp và có diễm phúc như vậy đúng không?”

Bị mấy người nói đến mức có chút ngượng ngùng, Hiểu Nhi nhỏ giọng nói: “Mọi người cứ nói chuyện, tôi đi ăn chút gì đó!”

Cô vừa mới quay người, lại bị Phùng Dịch Phong ngăn lại: “Không cần đi, không sao mà! Bọn họ nói cái gì, em cứ coi tất cả như đánh rắm là được!”

Nói xong, Phùng Dịch Phong cầm một ly nước trái cây cho cô.

Hiểu Nhi lập tức đỏ bừng mặt, càng hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống, ngược lại, cô nâng ly nước trái cây lên chặn ở miệng.

Một bên khác, ánh mắt ba người chạm vào nhau, lại nhìn nhau kinh ngạc trong một lúc.

Trịnh Liên Thành phá vỡ bầu trông khí im lặng trước: “Anh Phùng, tại sao anh có thể nói người anh em tốt của mình như vậy? Anh Phùng thế mà lại trọng sắc khinh bạn? Trái tim tôi đã vỡ thành trăm mảnh!”

Ngẩng đầu lên, Phùng Dịch Phong lườm anh ta một cái: “Ừm, trở về mua bình 502 dính lại!”

Trịnh Liên Thành nghẹn họng, mấy người bên cạnh cũng khẽ cười một tiếng, Hiểu Nhi cũng không khỏi nở nụ cười: Không ngờ, anh ấy còn biết nói đùa!

Nụ cười rực rỡ dưới ánh đèn, như từng mảnh hoa lê nở rộ, thật sự vô cùng tươi đẹp, nhưng trong khoảng khắc cô cúi đầu gật đầu, vẻ mặt nhu tình như nước khiến ba người đàn ông đều không hẹn mà cùng run lên.

Trịnh Liên Thành liền thu lại vẻ đùa cợt, nhìn Phùng Nhất Đình một chút, lại chuyển hướng Lục Danh Hào: “Hào, Phùng Hương Hương kia còn dính lấy cậu!”

Ngước mắt lên, Hiểu Nhi hơi ngạc nhiên: Phùng Hương Hương thích Lục Danh Hào?

Giọng nói của Lục Danh Hào nhàn nhạt, cũng lộ ra vẻ hơi chán ghét: “Không nhìn thấy còn được, nhìn thấy, thỉnh thoảng vẫn huênh hoang khoác lác! Thời gian trước anh chưa từng cảm nhận được sao?”

Lắc đầu, Trịnh Liên Thành nói:

“Vậy nên, loại phụ nữ như vậy, thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy! Theo đuổi một người đàn ông không được, lại đổi sang bạn của anh ta? Đầu óc này quả thật không phải người bình thường có thể có được! Haizz, cậu nói xem nhà họ Phùng các cậu tại sao lại có thứ đặc sắc như thế?”

Cái này còn theo đuổi ai được nữa? Xem đàn ông là đồ ngốc sao?

Nghiêng đầu về phía anh ta một chút, Phùng Nhất Đình nói: “Mười đầu ngón tay dài ngắn còn khác nhau! Đừng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nha!”

“Nhà họ Phùng cũng không phải thần, làm ra mấy con quái vật, cũng không phải là chuyện thường sao?”

Phùng Dịch Phong vừa nói, bầu không khí rõ ràng là lạnh đi mấy phần, thái độ của hai anh em rõ ràng là trái ngược nhau, Phùng Nhất Đình rõ ràng là muốn giữ gìn danh dự nhà họ Phùng, mà Phùng Dịch Phong, lại hoàn toàn giữ thái độ thờ ơ, không thèm để ý đến!

Mọi người không nên đề cập đến quyền riêng tư của người khác, lúc này, vừa vặn bên ngoài bắn pháo hoa, Trịnh Liên Thành và Hiểu Nhi gần như đồng thời lên tiếng chuyển chủ đề:

“Bắn pháo hoa!”

“Pháo hoa! Thật đẹp, chúng ta cũng đi xem pháo hoa đi!”

Nhìn Hiểu Nhi với ánh mắt tán thưởng, sau đó tất cả mọi người đều đi ra phía ngoài. Trên bầu trời, pháo hoa rực rõ nở rộ, đẹp đến mức mộng ảo, mọi người cùng thưởng thức, tán gẫu, bầu không khí cũng dần dần hòa hoãn lại.

Đứng đó một lúc lâu, màn cao trào của pháo hoa đẹp mắt qua đi, những người ở ngoài cũng bắt đầu dần trở về phòng.

“Bên ngoài lạnh lắm, đi vào đi!”

Phùng Dịch Phong lên tiếng, ba người đàn ông quay người trước, váy của Hiểu Nhi hơi dài, cô và Phùng Dịch Phong cũng không quen chen chúc nên đi sát ở sau, nghe thấy tiếng ‘sưu sưu’ ở phía sau, cô quay đầu nhìn lại theo bản năng:

“Thực sự rất đẹp nha!”

“Cô là con hồ ly tinh đáng chết!”

Hiểu Nhi vừa thu hồi ánh mắt, tiếp theo đó là một tiếng gầm giận dữ, đột nhiên toàn bộ ly nước nóng giội tới, cô hét lên một tiếng và đưa tay che mặt theo bản năng:

“A…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.