Bộ quần áo màu đỏ làm nổi bật lên nước da trắng hồng mịn màng, thật sự rất đẹp.
Nhưng lúc này, hình xăm bươm bướm mà cô thích nhất lại giống như một cái gai đâm vào tim, Hiểu Nhi vô thức vén tóc lên phía trước để che đi.
Sau lưng chợt lạnh, theo bản năng hai chân của cô co rúm lại, nghĩ đến chuyện muốn tránh cũng không tránh được, hít sâu một hơi, cô mở cửa ra ngoài.
Phùng Dịch Phong nghe thấy tiếng động thì theo bản năng quay đầu lại, hô hấp bỗng nặng nề, đôi mắt màu xanh đen sâu thẳm lại lóe lên tia sáng, sau đó anh đưa tay ra:
Lại đây!
Mỗi một bước, Hiểu Nhi đều cảm thấy giống như đi đến pháp trường, đến trước mặt anh thì đầu cô cũng cúi sắp chạm đến đất, dọc theo cần cổ trắng nõn tinh tế, cả người đều đỏ ửng lên.
Bàn tay to thô ráp nâng khuôn mặt nhỏ mịn màng lên, giữ lấy cằm duyên dáng của cô: Đúng là một yêu tinh nhỏ mê hoặc người khác!
Giọng Phùng Dịch Phong khàn đi mấy phần, ánh mắt lướt qua dáng người quyến rũ của cô, dừng lại ở hình xăm hai giây, rồi… cuộc chiến quyết liệt điên cuồng, mạnh mẽ không cho người khác từ chối, chớp mắt bừng bừng khí thế…
Chờ cuộc vận động này kết thúc đã tới nửa đêm, tắm rửa xong quấn khăn tắm ra ngoài, Hiểu Nhi thấy Phùng Dịch Phong mặc âu phục giày da chỉnh tề, con sâu ngủ lập tức biến mất, theo bản năng nhìn đồng hồ, đi lên ôm anh từ phía sau, Hiểu Nhi hơi buồn buồn, không thoải mái:
Anh định ra ngoài sao? Đã trễ thế này, còn có chuyện gì chứ?
Cô nhớ anh về còn chưa ăn cơm tối, lúc nãy vội vàng như thế, trong lòng Hiểu Nhi càng không thoải mái, giống như anh trở về là vì chuyện này vậy.
Cảm giác này quá tệ, giờ phút này đột nhiên cô rất muốn anh ở lại!
Ừm!
Phùng Dịch Phong xoay người lại, ánh mắt dừng lại ở khe rãnh sâu của cô, anh nhíu mày. Một giây sau Hiểu Nhi thu tay lại, chu miệng nói:
Em vừa tắm xong!
Lúc ôm cô sao không thấy anh ngại bẩn! Làm ra vẻ!
Tâm trạng cô không tốt, xoay người, Hiểu Nhi không định giữ anh lại. Phùng Dịch Phong trở tay ôm lấy cô, khóe miệng cong lên một đường cong nhàn nhạt:
Em như vậy làm cho anh dao động! Không muốn ra ngoài nữa!
Hiểu Nhi xoay người, đôi mắt tinh nghịch nhìn anh, cũng có ý cười, tràn đầy lưu luyến, khuôn mặt đầy biểu cảm: Vậy thì đừng đi!
Cô cũng cảm động.
Phùng Dịch Phong cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó cầm đồng hồ lên mới cúi đầu hôn cô một cái:
Chuyện gấp, phải đến bắt kịp máy bay! Ngoan nào!
Lúc này mới chú ý tới chiếc vali ở bên cạnh, thì ra anh muốn đi công tác! Khó trách buổi tối vừa vào cửa đã…
Hiểu Nhi gật đầu, giơ tay giúp anh sửa lại góc áo hơi loạn: Đêm khuya phải chú ý an toàn.
Phùng Dịch Phong đưa tay xoa đầu cô, sau đó ôm cô quay về giường:
Ngoan! Khoảng một tuần là anh về, không được phép gây chuyện!
Phùng Dịch Phong nói xong còn đắp chăn cho cô: Nghỉ ngơi sớm một chút!
Một tuần, quả nhiên là đi công tác? Cảm giác cô đơn bị quét sạch, Hiểu Nhi cũng không hề dây dưa, gật đầu: Ừm, tạm biệt ông xã, thuận buồm xuôi gió!
Lúc Phùng Dịch Phong đứng lên lại thấy được đáy mắt cô lóe lên sự nghịch ngợm rồi biến mất, anh lại nắm cằm của cô:
Em định làm chuyện gì?
Không lẽ định thừa dịp anh không có ở đây, lén đi gặp người yêu cũ?