Hiểu Nhi lắc đầu một cái, không nhịn được nhìn trộm anh: “Ngốc chết được!”
Cô đưa tay chỉnh lại quần áo rồi quẹt thẻ lên, khóe môi cũng nhếch lên một đường cong mờ. Với trình độ này của anh thì không cần ra khỏi cửa đã bị rơi sạch. Đối với kẻ tay chân vụng về như vậy, thật ra cô rất vui vẻ, như vậy chứng tỏ anh sẽ không dây dưa với phụ nữ.
Đối với hình ảnh phản chiếu trong gương, mặc dù trông không hợp lắm, khuyên tai thì không hề dài, một bên tóc buông xuống, nhưng không vênh váo, cô cực kì hài lòng, cũng cực kì thích.
“Ông xã ơi, hôm nay hơi muộn, không nấu cơm nữa nhé! Ông xã rộng lượng nhường em chút, hôm nay đến công ty giải quyết đi!”
“Được!”
Phùng Dịch Phong vừa mới quay đi thì Hiểu Nhi lại đột nhiên kéo tay anh lại: “Ông xã ơi, có thể mượn tay của anh dùng một chút không?”
“Hả?”
“Để thể hiện tình yêu!” Đáp lại một tiếng, Hiểu Nhi liền quay người cầm lấy cái điện thoại: “Ông xã cầm lấy tay em!”
Đan mười ngón tay mình vào tay anh thật chặt, Hiểu Nhi còn tựa vào cánh tay anh, tìm một góc đẹp để chụp một bức ảnh, Hiểu Nhi còn tự sướng một bức ảnh chỉ chụp một nửa, cố ý lộ ra màu sắc quần áo rồi mới đăng lên facebook:
[Một ngày mới tươi đẹp bắt đầu rồi, vui lên vui lên!]
Thì ra cách thể hiện tình yêu đều là như vậy sao? Cô là muốn cho người ta biết hay là không muốn cho người ta biết?
Nhìn qua chỉ thấy Phùng Dịch Phong khẽ nhếch môi, không nói gì, hoa trong sương mù, nửa thần bí, nhưng lại làm cho người ta có những liên tưởng xa xôi!
Mà trong lòng, thực ra Hiểu Nhi cũng không muốn thể hiện, đặc biệt là loại tình yêu không đáng tin cậy này dưới cái nhìn của cô nhưng mà cho dù là vì chặn miệng Đào Trinh, hay là trong tiềm thức muốn phản công, cô vẫn muốn thể hiện một cách mơ hồ như vậy.
Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt kia, một cảm giác buồn bã đột nhiên dâng lên trong lòng.
Mượn việc gõ chữ, cô hạ mắt xuống, che giấu một tia khát vọng kín đáo trong đáy mắt!
Cô từng coi tình yêu thật thiêng liêng, bây giờ giống như càng ngày càng không thể chạm vào được.
Sau đó, hai người ai làm việc nấy.
Trong văn phòng, Hiểu Nhi ngồi trước máy tính ăn bánh mì, trêng màn hình đen đột nhiên phản chiếu một bóng hình đẹp đẽ, nhìn đến điểm sáng lấp lánh trên tai thì cô lại cười híp mắt.
Nhấn vào nút khởi động máy, cô vừa ăn sáng, vừa cầm điện thoại vô tình mở Facebook, rất nhiều thông báo có bình luận mới về bài đăng.
Ấn vào xem, quả nhiên Đào Trinh bình luận đầu tiên: [Không phải là lấy tay trái nắm lấy tay phải đó chứ, không nhận ra ai cả? (cười trộm)]
Bà mẹ nó chứ! Không khẩu nghiệp thì không chịu được à?
Cô liền thuận tay trả lời lại: [Nhà có đại nam thần, không sợ trộm của, chỉ sợ trộm thương trộm nhớ!] đằng sau, cô còn bổ sung thêm một cái icon “khinh bỉ”
Sau đó trả lời vài cái bình luận chúc mừng của bạn tốt nữa.
Vừa mới trả lời xong lại nhìn thấy một bình luận mới, cứ tưởng là của Đào Trinh, Hiểu Nhi đã sẵn sàng ứng chiến rồi nhưng hóa ra lại là bình luận của Phùng Dịch Phong, anh thế mà bấm like ảnh cô?
Quét sạch tâm trạng buồn bực, Hiểu Nhi cười tươi như hoa: Anh cũng quan tâm tới facebook của cô à?
Nghĩ tới việc anh đang xem, cô đột nhiên cảm thấy bớt khó chịu!
Đang lúc si ngốc thì thấy Phùng Dịch Phong đột nhiên bình luận trả lời lại: [Nhà có Tiểu Yêu Tinh, vừa sợ trộm của, cũng sợ trộm thương trộm nhớ!]
Anh thấy phần trả lời của cô rồi?
Hiểu Nhi kích động không thôi, nhắn lại cho anh: [Em sẽ ngoan mà!] sao đó là một tràng icon “hôn hôn” dài dằng dặc.
Sau đó, một chữ “Ừ” hồi đáp lại.
Mới mở máy vài giây mà tâm trạng Hiểu Nhi như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, lên lên xuống xuống vì chuyện này mà tâm trạng hưng phấn hẳn lên.
Còn ở đầu kia, vuốt điện thoại, ánh mắt Phùng Dịch Phong rơi vào bức ảnh hai bàn tay đang nắm chặt, nét cương nghị trên mặt dịu đi mấy phần, lại còn thừ người ra một lúc, mơ hồ, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó...
***
Mấy ngày sau, ngày nào Hiểu Nhi cũng đeo đôi khuyên tai đó, tâm trạng vô cùng tốt.
Hôm nay, sau khi tan làm, vừa đi ra khỏi công ty thì bị Trương Việt Khánh chặn đường, Hiểu Nhi ngước mắt lên, lông mày nhíu chặt lại.
Nếu như lần đầu gặp là trùng hợp hoặc là có việc cần tìm thì lần này cô lại không cảm thấy như vậy!
Qua mấy ngày, lần đầu tiên cô thấy được anh ta trông tiều tụy đi nhiều, muốn nói gì đó nhưng lại thôi:
“Anh có chuyện gì không?”
Anh ta tốt xấu thế nào có liên quan gì với cô? Bản thân cô còn khó bảo toàn, yếu trâu còn hơn khỏe bò. Bây giờ tùy tiện đưa ra một người, sợ cũng không tới lượt cô quan tâm.
Trương Việt Khánh cũng không biết bị làm sao, mỗi ngày vào lúc tan làm, anh ta cứ tự động đi đến gặp cô, cho dù là đứng từ xa nhìn cũng được.
“Em đi đâu vậy? Anh đưa em đi!”
“Không cần, tôi có xe!” Nói xong, Hiểu Nhi còn lắc lắc chiếc chìa khóa siêu xe trong tay.
Trương Việt Khánh lập tức nhíu chặt mày lại vẻ không vui: “Bentley? Sao em lại lái chiếc xe tốt như thế này?”
Chẳng nhẽ cô thực sự buông thả, để đàn ông bao nuôi ư?
Từ giọng điệu chất vấn, Hiểu Nhi đã đoán được anh ta đang có suy nghĩ gì trong đầu:
“Chuyện này liên quan gì tới anh? Hay là anh lại thích chiếc xe này, muốn lấy đi? Có bản lĩnh thì cứ lấy! Trương Việt Khánh, thứ có thể mất, tôi đều mất cả rồi. Anh cho rằng bây giờ tôi vẫn còn sợ à? Tôi không biết nhà họ Giang với anh rốt cuộc có mối hận thù sâu đậm cỡ nào mà khiến anh phải phí hết tâm tư như thế. Nhưng Giang Hiểu Nhi tôi, từ trước tới nay chẳng nợ nần gì anh cả, vậy mà anh lại hủy cả cuộc đời tôi! Tôi chẳng phải thánh nhân, cũng không phải không hận! Có điều, cứ trả thù lẫn nhau thì đến lúc nào mới chấm dứt được?”
Hiện tại, cô còn có chuyện quan trọng hơn việc trả thù, còn có người quan tâm và nhiều thứ khác, cô không thể xảy ra chuyện gì được!
Liếc nhìn anh ta, Hiểu Nhi bi thương nói:
“Sau này đừng có lại tới tìm tôi! Oan có đầu nợ có chủ, tôi không nợ anh, cũng không muốn có bất kì liên quan gì với anh nữa!”
Nói xong, Hiểu Nhi đang định rời đi thì cổ tay bị người kéo lai: “Hiểu Nhi...”
“Anh buông tôi ra!”
Trong lúc hai người đang giằng co, giọng nói của Lã Tiểu Mai đột nhiên vang lên: “Chị Hiểu Nhi, em muốn đi đến trung tâm thương mại Parkson, chị cho em đi nhờ một đoạn nhé! Ơ, bạn của chị à?”
“Không phải! Chúng ta đi thôi!”
Hất tay Trương Việt Khánh ra, Hiểu Nhi chỉnh lại quần áo, khoác tay đồng nghiệp đi, cô nghiêng người, một tia sáng lóe lên rồi biến mất, Trương Việt Khánh liếc nhìn nơi tai của cô, đáy lòng đột nhiên xúc động, gương mặt nghiêm túc phút chốc tan chảy:
“Hiểu Nhi....”
Lần này, giọng nói thái độ của anh ta thay đổi một trăm tám mươi độ nhưng Hiểu Nhi vẫn cố tình không nghe, lôi kéo đồng nghiệp rời đi.
Đưa Tiểu Mai tới cửa hàng, Hiểu Nhi cũng đi vào siêu thị mua vài thứ vật dụng hàng ngày, chuẩn bị mang về cho mẹ. Vừa đi ra siêu thị thì gặp phải Đào Trinh, quay người, cô làm như không thấy bước đi nhanh hơn. Phía sau, giọng nữ chói tai vang lên:
“A, Hiểu Nhi, Hiểu Nhi...”