Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 213: Chương 213: Đuổi theo hai con phố




Cô đúng là người phụ nữ tốt, có lòng tự tôn, tự yêu chính mình, tự cường tự lập, đáng để bất kỳ ai yêu thương cả đời.

Phùng Dịch Phong vừa đau lòng vừa khó chịu, rồi ôm chặt cô: Thảo nào Trương Việt Khánh lại biết, còn cầm thuốc mỡ trừ sẹo tới đây nữa. Anh thật sự không làm tròn bổn phận một người chồng rồi!

Lúc này, anh đã bị nhấn chìm trong sự hối hận tột cùng.

Phùng Dịch Phong khẽ nhéo gò má ửng hồng của cô, rồi cúi đầu trao cho cô một hôn sâu triều mến: “Cô bé ngốc! Em đúng là cô bé ngốc mà! Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng đi tới mấy nơi nguy hiểm đó. Em có thể tùy ý đi tới những nơi như khách sạn à? Có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho anh. Phải nhớ lúc nào tính mạng cũng là trên hết biết chưa?”

Không ngờ cô lại cầm dao đâm mình, cô không sợ mình mất mạng à? Nhưng nghĩ tới việc cô nguyện ý trao sự trong trắng mà cô liều mạng bảo vệ cho anh, tất nhiên đó cũng là vì tình cảm cô dành cho anh nên mới thủ thân thì không hiểu sao Phùng Dịch Phong lại thấy cảm động. Nhưng tính mạng cô quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

“Vâng! Sau này em sẽ cẩn thận hơn!”

Hiểu Nhi gật đầu, rồi rúc vào lòng anh, mặc dù còn sống rất quan trọng, nhưng nếu bị người khác làm nhục, cô cảm thấy chắc chắn mình sẽ sống không bằng chết!

Hơn nữa trong khoảng thời gian ở bên anh, mặc dù có khó khăn cách trở, nhưng quả thật đó là một cuộc hành trình và kỷ niệm khó quên của cô, mặc kệ cô vì yêu hay cảm kích anh thì cô cũng khẳng định rằng, cô thích ở bên anh, thích được anh ôm vào lòng, được anh yêu thương, mặc dù có đôi lúc, cô cũng chịu oan ức, nhưng suy cho cùng, anh cũng là người thân thiết nhất trong ba năm qua.

Cảm giác này rất khác biệt.

Hôn nhân không phải chuyện đơn giản, nghe nói cho dù hai người có yêu nhau đến đâu đi chăng nữa, thì trong đời cũng sẽ có hai phần ba thời gian nghĩ tới chuyện ly hôn. Chỉ cần còn quan tâm lẫn nhau, miễn là tiếng cười nhiều hơn nước mắt, thì cuộc hôn nhân đó vẫn có thể cố gắng duy trì.

Biết đâu khi đi tới điểm cuối, nắm tay nhau đến hết đời, chúng ta mới nhận ra, thật ra hôn nhân cũng rất tốt.

Yêu nhau thì dễ nhưng ở bên nhau thì khó, nên Hiểu Nhi rất trân trọng cuộc sống này, chí ít là đến lúc này, cô thật sự chưa có suy nghĩ phải rời xa anh một cách mãnh liệt như thế.

Phùng Dịch Phong lại hỏi cặn kẽ chuyện xảy ra ngày hôm đó một lượt, sau khi xác định được mấy tình tiết mấu chốt anh mới buông cô ra: “Em đi làm bản thảo của em đi! Chiều nay anh sẽ dẫn em ra ngoài hóng gió, rồi đến tối cải thiện cuộc sống cho em.”

“Vâng! Nghe lời ông xã hết!”

Hiểu Nhi đi mở máy tính ngay, còn Phùng Dịch Phong thì cầm điện thoại đi vào thư phòng.

Buổi trưa, hai người đều không đói cho lắm, nên chợp mắt một lát rồi thay đồ, cùng nhau đi ra ngoài.

Hôm nay, hai người mặc đồ cặp, Phùng Dịch Phong mặc một chiếc áo đơn giản phối với quần tây đen, còn Hiểu Nhi thì mặc một chiếc áo len mỏng, phối với quần đen ôm, hai người nắm tay nhau đi trên đường trông rất xứng đôi.

Trong trung tâm thương mại, hai người đi dạo một vòng, Phùng Dịch Phong bị Hiểu Nhi kéo vào cửa hàng quần áo: “Ông xã, giảm giá đó, em đi chọn hai bộ đồ, anh xé quần áo em thì phải bồi thường cho em.”

Cô cười hì hì, định nhấc chân đi vào thì bị Phùng Dịch Phong kéo lại: “Tiền đồ của em đâu?” Cô đã ra ngoài mua sắm còn chọn đồ giảm giá đã lỗi thời, cho dù có mua về mặc cũng hết model rồi, đầu cô bị úng nước à?

Phùng Dịch Phong kéo cô lại, rồi đi lên khu sản phẩm mới trên lầu: “Sau này em không được phép mua mấy thứ bỏ đi đó! Mau đi chọn đồ đi!”

Hiểu Nhi lắc đầu với biểu cảm dễ thương: “Ông xã, anh đúng là không biết cách sống.”

Cô cảm thán một tiếng rồi vui vẻ đi chọn đồ, dù gì cũng có người trả tiền, nên cô cảm thấy mình phải đi chọn chứ.

Cô chọn một chiếc áo sơ mi voan đơn giản phối với quần short theo thói quen ăn mặc của mình, vừa già giặn lại vừa thời thượng, bình thường có thể phối với quần tất mặc được ba mùa, rồi cô lại chọn một chiếc áo ôm phối với váy dài, trông khá thục nữ tao nhã, cô nghĩ nếu mặc thêm áo khoác, trông cũng không xuề xòa khi đi ra ngoài gặp người khác, cô hài lòng thay đồ xong thì đi một vòng quanh Phùng Dịch Phong khoe khoang: “Ông xã, có đẹp không?”

“Ừm, cũng được, nhưng quần quá ngắn.” Cô mặc hở hang như vậy để làm gì? Phùng Dịch Phong vươn tay lấy quần short trong tay cô ra, với hàm ý không cần mua cái này.

Nhưng tay anh vừa vươn ra, Hiểu Nhi đã ôm lại: “Em đã thanh toán rồi, không thể trả lại được, hơn nữa, em thích mặc quần này.”

Hiểu Nhi kéo tay anh làm nũng: “Em sẽ mặc quần tất màu đen ở bên trong.”

Nghĩ tới một đống quần tất màu đen gần như cùng một kiểu trong nhà của cô, lúc này Phùng Dịch Phong mới thở phào: “Ừm.”

Lúc ra khỏi cửa hàng, Hiểu Nhi ôm cánh tay Phùng Dịch Phong, hiếm khi thấy cô thoải mái ung dung thế này.

Phùng Dịch Phong lại đi vào cửa hàng đồ ngủ bên cạnh, dựa theo sở thích của mình để chọn một chiếc váy ngủ hai dây vừa mát mẻ lại vừa nóng bỏng, hơn nữa còn cố ý chọn màu đỏ chói, Hiểu Nhi đứng bên cạnh tức mức ói máu, mặt đã đỏ bừng hết cả lên.

Chiếc váy này vừa mỏng vừa xuyên thấu, làm sao người khác mặc nó được chứ? Một người phụ nữ như cô còn xấu hổ khi chọn chiếc váy này, thế mà một người đàn ông như anh lại bình tĩnh cầm nó đi thanh toán.

Lúc đi ra ngoài, Hiểu Nhi trề môi thừ lừ, còn ánh mắt của Phùng Dịch Phong thì ngập tràn sự vui sướng, anh ôm cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, trong lòng vui như nở hoa.

“Em đói chưa? Chúng ta đi ăn nhé! Em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn lẩu.”

Phùng Dịch Phong thấy cô cuối cùng cũng nở nụ cười nên giơ tay lên nhéo mặt cô: “Chúng ta đi thôi!”

Phùng Dịch Phong một tay xách đồ, một tay ôm eo cô đi về phía trước, dọc đường đi, hai người nói cười với nhau, bầu không khí rất vui vẻ.

Ở bên kia đường, Dung Lâm Khiết nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ phía xa, cô ta đang đi giày cao gót, cũng mặc kệ túi đồ, đuổi một mạch qua hai con phố, nhưng đảo mắt đã mất dấu hai người.

Trong tiệm lẩu sang trọng mới mẻ, hai người chọn một phòng bao nhỏ có vách ngăn và gọi nồi lẩu uyên ương, đồng thời gọi thêm không ít món, rất nhanh, hơi nóng đã bốc lên.

Hiểu Nhi như mèo con tham ăn ngửi thấy mùi cá, cổ cũng duỗi ra một chút: “Ông xã, chúng ta bắt đầu thôi!”

Cô vừa định động đũa thì bị Phùng Dịch Phong gõ đũa rụt về: “Em đúng là mèo con tham ăn! Để nồi lẩu sôi lên đã, nếu không lát về nhà em sẽ bị tiêu chảy. Nếu em đói thì ăn bánh chẻo chiên trước đi.”

Hiểu Nhi lắc đầu nói: “Không cần đâu, em muốn để dành bụng ăn thịt, em đã bị anh bắt nạt đến mức không còn sức lực rồi, phải bồi bổ thật nhiều mới được.”

Hiểu Nhi khoa trương làm ra vẻ ỉu xìu một lát rồi cắn đũa cười híp mắt.

Phùng Dịch Phong định nói gì đó thì điện thoại anh bỗng đổ chuông, anh thấy người gọi là Dung Lâm Khiết nên không nghe máy, mà dứt khoát tắt máy, đồng thời nhắn lại cô ta: [Buổi tối tôi sẽ gọi cho em.]

Sau đó anh để chế độ im lặng.

Trong lúc anh cúi đầu, người nào đó đã đắc ý ăn một miệng thịt, miệng cay đến đỏ bừng, còn uống một hớp đồ lạnh, trông như chú chuột nhỏ đang lén ăn vụng vậy, cực kỳ vui vẻ.

Phùng Dịch Phong cầm đũa lên, gắp mấy miếng thịt dê đã nấu chín cho cô: “Không ai cướp đồ ăn với em đâu, đừng nóng vội như thế, nếu không đủ thì gọi thêm.”

Anh đang định gắp một miếng thì điện thoại lại sáng lên, Phùng Dịch Phong không khỏi nhíu mày lại.

“Ông xã, anh có việc gì à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.