Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 202: Chương 202: Em muốn đơn ly hôn




Lái xe đi, Phùng Dịch Phong một đường giẫm lên chân ga trở về Bách Mạt Viên.

Đem Hiểu Nhi ôm trở về trên giường xong anh quay người đi lấy hộp thuốc sau đó lại đi nhúng khăn nóng, lúc trở lại giường lại thấy cô nằm với tư thế không khác gì lúc còn ở trong phòng tạm giam, cả người cuộn tròn lại thành một đoàn giống như là con nhím, anh đưa tay ra vừa vén sợi tóc rủ xuống ở trước mắt cô lên thì đã thấy một ánh mắt đỏ ngầu bắn tới…

Lần đầu tiên cảm nhận được một sự hung ác mãnh liệt ở trên người một cô gái giống như là một thanh kiếm vô cùng sắc bén tỏa ra sự tàn ác từ tận sâu bên trong khiến trái tim anh không hiểu sao lại run lên, tay cũng dừng ở giữa không trung:

“Đừng sợ, anh chỉ là... Muốn giúp em lau mặt thôi!”

Nói xong Phùng Dịch Phong cũng dừng động tác lại sợ làm cô sợ hãi, anh xích tới gần từng chút xíu một thử thăm dò cô, nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu của cô, theo từng đường lau của anh dần lộ ra một bên má sưng đỏ và khóe môi máu ứ đọng, thoáng chốc bàn tay của Phùng Dịch Phong đang đặt ở sau đầu cô liền siết thành nắm đấm mơ hồ còn có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên.

Cầm lược lên giúp cô chải lại mái tóc lúc này Phùng Dịch Phong mới giật mình nhận ra, từ lúc nhìn thấy cô tới bây giờ thì gần như cô đều duy trì cái tư thế cuộn tròn người lại như thế này, cô vẫn im lặng không nói lời nào, ánh mắt không phải ngây ngốc thì là thất thần chỉ có vừa rồi mới dữ dằn giống như là muốn liều mạng với người khác như thế.

Anh luôn cảm thấy cô không thích hợp ở chỗ nào đó, anh chậm rãi vuốt ve một bên má của cô: “Hiểu Nhi, em nhìn anh xem có nhớ anh không? Nói cho anh nghe đi có được không?”

Tiếng nói của anh vừa dứt Hiểu Nhi lại nghiêng đầu thoát khỏi sự kiềm chế của anh rụt người trở về, ánh mắt ngơ ngác kia cũng không biết là đang suy nghĩ gì, hai đầu gối cũng co lại khiến chiếc áo âu phục rộng rãi của anh gần như đã che được hết toàn bộ thân thể của cô!

Cô sẽ không bị sợ mà biến thành choáng váng rồi chứ?

Trái tim anh đột nhiên hoảng loạn.

Vừa định nói cái gì nhưng trong lúc lơ đãng lại thấy được bàn chân nhỏ của cô lộ ra ngoài áo âu phục, trên thân thể cô vẫn là chiếc quần tất rách nát kia, anh đứng dậy quay người đi lấy áo ngủ cho cô đồng thời cũng lấy cả hộp thuốc tới.

Nhưng khi bàn tay anh vừa mới chạm vào áo âu phục thì ánh mắt Hiểu Nhi lại hung ác trừng tới, cánh môi lại lần nữa nhếch lên phát ra tiếng rít qua kẽ răng đồng thời tay nhỏ cũng siết chặt lấy quần áo trên người.

Lúc này anh mới cảm thấy cô vô cùng không bình thường, không thích hợp. Lúc không tới gần cô thì cô liền an tĩnh giống như là không tồn tại nhưng chỉ cần tới gần cô cho dù là làm gì thì phản ứng của cô đều giống như con thú nhỏ bị thương nhìn thấy kẻ thù, trong nháy mắt biến thành trạng thái căng cứng muốn chém giết người khác, ánh mắt của cô giống như là tan rã còn phản ứng của cô lại giống như là…phản xạ có điều kiện theo thói quen!

Chẳng lẽ không phải nguyên nhân bị hù dọa mà là vì cô đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy nên theo bản năng tự bảo vệ lấy bản thân mình ư?

Đột nhiên nhận ra điều này khiến Phùng Dịch Phong giật nảy mình.

Đúng vậy, một màn ngày hôm nay nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì đã sớm khóc lóc ầm ĩ lên rồi sao còn có thể bình tĩnh giống như cô được chứ? Mà một khắc khi anh nhìn thấy hoàn cảnh kia còn lạnh cả người mà cô cũng có mặt ở đó thì sao lại…?

Phùng Dịch Phong ngồi xuống ôm chặt cô vào trong lòng: “Hiểu Nhi?”

Bàn tay vuốt lên mái tóc của cô, lần này Phùng Dịch Phong không cưỡng ép lấy đi quần áo trên người cô nữa mà chậm rãi nói, muốn đem cô mất hồn từ trong mộng cảnh kéo trở về:

“Chúng ta đã về nhà rồi! Quần áo của em rất bẩn em có muốn thay ra không... Đừng sợ! Anh thay quần áo giúp em sau đó rửa vết thương cho em được không? Anh sẽ nhẹ tay nên sẽ không làm đau em đâu...”

Mỗi một câu nói Phùng Dịch Phong đều chú ý xem phản ứng của cô, sau đó thăm dò một chút cuối cùng từ từ lấy đi áo khoác âu phục ở trên người cô rồi giúp cô cởi áo khoác ra mặc bộ áo ngủ vào.

Nhìn cánh tay trắng nõn và cả ở chỗ cổ của cô có rất nhiều vết cấu véo, còn có cả mấy vệt dài giống như bị roi da quật lên, vết máu loang lổ trên người cô cũng đã bắt đầu khô lại, nhìn thấy cái này bỗng nhiên anh lại nhớ đến lúc đi vào nhìn thấy người đàn ông kia đang đè ở trên người cô, trên tay anh ta còn đang cầm dây lưng, con ngươi tĩnh mịch trong nháy mắt nhiễm lên tầng tầng hung ác nham hiểm phong bạo:

Tên súc sinh kia!

Động tác của Phùng Dịch Phong cẩn thận từng li từng tí nhưng tâm tình của anh đã nóng nảy chạm đến giới hạn.

Nhúng ướt khăn mặt, anh lại kéo một cánh tay của cô ra lần nữa giúp cô lau rửa vết máu bên trên từng chút một, lau rửa, giúp cô sát trùng vết thương rồi bôi thuốc, những chỗ vết thương có diện tích lớn sợ chạm vào sẽ bị đau anh còn giúp cô dán băng gạc vào, từ đầu đến cuối ngoại trừ thỉnh thoảng hừ nhẹ một tiếng thì cô cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào, một câu kêu đau cũng không hề thốt ra.

Giúp cô tẩy rửa xong Phùng Dịch Phong mới đứng dậy, vừa định đi đổi một cái khăn mặt khác thì phía sau lại đột nhiên truyền đến một giọng nói rất nhỏ như có như không: “Cho tôi!”

“Cái gì?”

Nhất thời kích động, anh lại ngồi trở xuống: “Hiểu Nhi?”

Từ từ ngước mắt lên, Hiểu Nhi đột nhiên rất chân thành nói: “Đơn ly hôn! Cho tôi!”

Không ngờ cô vừa mở miệng lại nói ra ba chữ này, trái tim đang vui vẻ của anh bỗng nhiên siết chặt lại, vô thức mím chặt cánh môi.

Một giây sau, Hiểu Nhi lại nhắc lại câu nói kia nhưng giọng nói lại cất cao thêm mấy phần: “Đơn ly hôn! Cho tôi! Tôi muốn ly hôn với anh! Ly hôn! Ly hôn! Anh đưa cho tôi! Cho tôi!”

Đột nhiên níu lấy quần áo của anh, Hiểu Nhi phát điên: Anh thế mà lại thật sự để cô đi tiếp khách, lại còn là đàn ông béo mập ham sắc không thể nghe hiểu tiếng người kia?

Thân thể đau đớn khiến cô khôi phục lại ý thức nhưng cả người lại kích động đến mức không thể tự kiềm chế được:

“Phùng Dịch Phong, anh chính là tên khốn kiếp! Cầm thú! Súc sinh! Biến thái! Cho dù anh có chán ghét tôi hay anh có không coi tôi ra gì thì tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng ở bên nhau, tôi còn thay anh chăm sóc bà nội cơ mà? Tôi không có công lao mà ngay cả khổ lao cũng đều không có sao? Thế mà một chút tình cảm anh cũng không nể tình còn quăng tôi cho một tên quái dị toàn thân hôi thối chà đạp? Ha ha, anh quả nhiên là đủ hung ác rất máu lạnh! Tôi sẽ hận anh đến tận lúc chết! Hận anh đến chết! Không phải anh có bệnh thích sạch sẽ sao? Không phải anh chê tôi bẩn sao? Ly hôn đi, anh viết đơn ly hôn cho tôi!”

Túm lấy anh, Hiểu Nhi khóc lóc om sòm như một con mèo rừng nhỏ, vừa túm vừa đánh, dây cung vẫn luôn căng cứng kia đột nhiên như bị đứt ra, toàn thân cô run rẩy, nước mắt rơi như mưa.

“Anh cho tôi, cho tôi… “

Rất lâu sau thấy anh vẫn không có phản ứng cũng không tiếp lời, Hiểu Nhi vừa tức vừa gấp nhưng rõ ràng cũng không thể làm gì được, một lát sau cả người cô vô lực ngồi xuống giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật đều là nước mắt.

Đột nhiên nắm chặt cánh tay cô, Phùng Dịch Phong kéo cả người cô ôm vào trong ngực: “Xin lỗi!”

Lần này, là anh sai lầm!

“Tôi không muốn nghe mấy câu “Xin lỗi” này, xin lỗi thì có thể làm được cái gì chứ? Tôi ghét nhất là hai chữ này! Tôi muốn đơn ly hôn! Anh đưa cho tôi, cho tôi!”

Níu lấy quần áo của anh, Hiểu Nhi lại kích động.

Đau đớn trên người đối với cô mà nói hoàn toàn không là gì cả nhưng chuyện tối hôm qua và cả vừa rồi nữa lại là vết sẹo khó lành ở nơi sâu nhất trong đáy lòng cô, mỗi lần cô đều ôm quyết tâm muốn chết, suýt chút nữa cô đã cho là mình sẽ xong đời rồi!

Tình huống như vậy thực sự cô đã trải qua không chỉ một lần, đây là ác mộng mà trong lòng cô sợ hãi nhất, mỗi một lần đều là nước sôi lửa bỏng giống như vượt qua Địa ngục!

Không ngờ sau ba năm, chuyện xưa sẽ lại tái diễn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.