Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 117: Chương 117: Không nên gọi điện nhiều như vậy!




Sắc mặt tái nhạt, mắt khép lại, bà nội Phùng không nói chuyện, gương mặt rõ ràng khó coi vài phần.

Quay người, lau được mắt, Gia Nghiên thì đi hỏi tình trạng của bác sĩ, vừa nghe nói chính Hiểu Nhi ký tên làm phẫu thuật thì mặt mày bà ta đanh lại, giáo huấn:

“Chuyện lớn như vậy? Sao cô có thể tự quyết? Nếu như bà cụ có mệnh hệ gì, cô có gánh được trách nhiệm không?”

“Sao không gọi điện cho chúng tôi?”

“Điện thoại gọi không được, không biết người đi tìm sao? Đầu của cô chết rồi à?!”

...

Trịnh Liên Thành bước vào thì nhìn thấy bà Phùng ép Hiểu Nhi sang một góc, mà cô vậy mà lại cúi thấp đầu, một tiếng cũng không nói, sau đó, anh bèn hô nhẹ hai tiếng:

“Khụ khụ, trong bệnh viện mong đừng lớn tiếng! Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi!”

Chính lúc này, ba Phùng mặt mày đầu mồ hôi chảy xuống, cũng nghe được lời khiển trách của bà Phùng, không thèm quan tâm mà trực tiếp đến bên giường bệnh, nắm chặt tay của bà cụ:

“Mẹ, mẹ đỡ chút nào chưa? Con trai thật sự bất hiếu!”

Khẽ lắc đầu, bà nội Phùng nhẹ nhàng lên tiếng: “Không sao, đều ra ngoài hết đi! Ồn ào, Hiểu Nhi và thím Miêu ở lại cùng ta là được---”

Sau đó, một đám bị đuổi ra ngoài, Hiểu Nhi đắp lại chăn cho bà nội Phùng, cô cẩn thận điều chỉnh vị trí của chai nước biển mới yên tĩnh ngồi ở một bên.

Lúc này, thím Miêu mới vui vẻ gật đầu mỉm cười với bà cụ.

“Tiểu Hiểu, tủi thân cho cháu rồi. Đừng để trong lòng, bà nội biết tâm ý của cháu!”“Bà nội, cháu không tủi thân, cháu không sao! Cháu biết, dì cũng vì lo cho bà mới nóng nảy như vậy, bà chỉ cần sớm ngày khỏe lại thì đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì!”

Trên mặt không có nữa điểm hấp tấp, khóe môi của Hiểu Nhi thậm chí còn mang theo ý cười.

Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên sáng lên, cô nói: “Là Dịch Phong, anh ấy gọi lại, bà nội, cháu---”

Chỉ ra cửa, cô vừa đứng dậy thì tay lại bị kéo lại:

“Đừng nói với nó, bà đã không sao rồi, đừng để nó lo lắng... Rồi lại vội vàng trở về, xảy ra chút chuyện... Khụ khụ...”

“Dạ, dạ! Bà nội, bà đừng nóng ruột, con không nói!”

Vỗ về bà nội, Hiểu Nhi mới cầm điện thoại đi sang một bên: “Ông xã!”

“Có chuyện gì mà gọi điện cho anh?” trên điện thoại hiện vô số thông báo, lúc đó, Phùng Dịch Phong rất nóng vội, có chút bất mãn.

Hiểu Nhi nghe được, nhưng ánh mắt bất giác quyết về một bên của hướng bệnh, cô cũng chỉ có thể bịa ra một lý do:

“Không có chuyện gì! Chính là bị ông chủ mắng, em có chút... khó chịu!”

Vừa nghe thế, vì chút chuyện này mà cô gọi điện cho anh nhiều như vậy, hại anh tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn, vừa mở máy, tiễn khách hàng về thì sẽ gọi cho cô, trong lòng của Phùng Dịch Phong thật ra có chút cảm xúc:

“Sau này loại chuyện này thì đừng gọi điện nhiều như vậy! Không muốn nghe thì bịp tai lại!”

“Ui, em biết rồi!”

Mặc dù trong lòng rất tủi thân, cũng rất khó chịu, nhưng giờ khắc này, Hiểu Nhi vẫn nhịn xuống. Lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, y tá đẩy xe đẩy vào, tiếng bánh xe rít rít vang lên.

Che điện thoại lại, Hiểu Nhi đi sang một góc khác.

Vừa muốn cúp máy, giọng nói nghi hoặc ở đầu bên kia truyền đến: “Em đang ở đâu? Âm thanh gì vậy?”

“Ờm, bạn của em bị bệnh, em đang ở bệnh viện thăm cô ấy! Vừa rồi y tá thay đổi cho cô ấy, ông xã, em không nói chuyện với anh nữa, em đang bận, em cúp đấy!”

Tắt máy, Hiểu Nhi điều chỉnh lại cảm xúc, mới trở lại bên cạnh giường.

***

Nghĩ đến mấy ngày qua, khi cô bị viêm ruột thừa, Phùng Dịch Phong ở lại chăm sóc cô, cũng bắt đầu nhớ, bản thân đã nói với anh, nếu như anh không tiện, cô nhất định sẽ thay anh chăm sóc bà nội thật tốt, càng nhớ tới, anh trước khi đi công tác, nói lần này có chuyện rất quan trọng.Cho nên, bà nội, không để anh ta biết, cũng coi như hợp tâm tư của Hiểu Nhi, cô cũng không đồng ý ảnh hưởng đến công việc của anh. Xác định tình hình của bà nội tốt lên, sức có hạn cô muốn về sớm báo với anh.

Trong công ty, Hiểu Nhi thương lượng với lãnh đạo, mỗi ngày đều đến điểm danh, mang theo việc ở bệnh viện đến đây làm được! Thật ra chuyện này rất quan trọng, cô lại chạy một chuyến đến công ty để xử lý.

Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày Hiểu Nhi đều chạy hai nơi là công ty và bệnh viện, buổi tối, đang ngủ ở trong viện, còn muốn làm xong việc.

Nhưng thấy bà nội dần chuyển biến tốt, đã có thể ngồi dậy, sắc mặt cũng dần hồng hào, cô giống như nhìn thấy một loại hy vong, cảm giác tràn đầy, vừa nghiêm túc chăm sóc người già, vừa âm thầm cầu nguyện, ba cũng giống như bà nội, sớm ngày khỏe lại.

Hôm nay đã chạy một chuyến đến công ty, Hiểu Nhi về đến bệnh viện thì nghe nói trong phòng bệnh truyền ra những tiếng động phức tạp.

Sải mấy bước đi vào, tay của Hiểu Nhi vừa giữ lấy cánh cửa, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng của Phạm Hương Hương với bà Phùng:

Mẹ, đây là Hương Hương đặc biệt làm cho mẹ! Chúng con đặc biệt đến chăm sóc mẹ!”

“Mẹ, ăn thêm chút nữa---”

Dừng lại Hiểu Nhị đứng dán vào bên tường: Còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi, cô không quá muốn đối diện với người của nhà họ Phùng, cô chỉ muốn tránh đi.

Mà lúc này, lại nghe thấy bà cụ tức giận nói:

“Đi, đi! Được rồi, các người không đến làm phiền ta, ta càng thấy tốt hơn! Mỗi lần đều cho cầm cháo trắng cho ta, ngươi nhìn đi, nước lỏng bỏng, ta không ăn, không có khẩu vị! Ta nói rồi, ta muốn ăn thịt ăn thịt ăn thịt!”

“Gửi cái đó đến, còn đâu đừng đến đây nữa!”

“Mẹ, chúng con thật sự là vì muốn tốt cho mẹ, mẹ bây giờ không thể ăn đồ có dầu mỡ, bác sĩ nói rất dễ dính ruột, không tốt với dạ dày... Sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, con cũng là quan tâm mẹ mà!”

“Cả ngày bắt ta ăn cái này, ta sống không phải chết! Đã nói ta đã khỏe rồi, không để ta xuất viện còn không để ta ăn!”

Sau đó lại là một tiếng ồn ào, Hiểu Linh phân vân, cũng không biết có nên vào không, lúc này, tiếng của thím Miêu truyền đến:

“Bà chủ, hay là bà trở về trước cùng với cô chủ đi! Trước sau giờ dùng cơm, bà cụ đều sẽ nổi giận! Bà biết, bà cụ luôn muốn ‘ăn thịt’. Bây giờ lại không được thỏa mãn... bác sĩ không để bà cụ kích động! Không có ai, tính khí của bà cụ tự biến mất.

Nghe thấy thế, Hiểu Nhi bèn quay người đi vào phòng vệ sinh.

Đợi lúc cô trở lại, trong phòng bệnh đã không còn ai nữa: “Bà nội---”

“Cô nhóc, về rồi à!” Nhìn thấy Hiểu Nhi, khẩu khí của bà nội rõ ràng dịu đi rất nhiều, lúc này, thím Miêu cũng lấy ít cháo mà chương gia dinh dưỡng nấu, mang theo mùi thịt lừng.

“Bà nội hôm nay khí sắc rất tốt! Nào, ăn cơm thôi, ăn no rồi, mới có thể khỏe lại!”

Cô vừa mới xúc được ít cháo ra, giọng nói tủi thân của bà bội lại truyền đến: “Bà muốn ăn thịt!”

“Bà nội, hôm nay đưa đến, chính là canh thịt hầm!”

Đồ ngon, ngày nào cũng ăn cũng ngán, huống chí còn là cháu không có mùi vị gì, dù sao cũng từng bị bệnh, Hiểu Nhi rất hiểu, có khi, thật sự đói cũng không muốn ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.