Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 260: Chương 260: Khuyên tai của cô ta sao lại giống như vậy?




Dù sao mấy nơi như vậy, mỗi lần cô đi đều phải phấn chấn tinh thần, thấp tha thấp thỏm.

Có cẩn thận đến đâu, cô cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng sợ nhiễm phải những thứ không nên nhiễm. Dù là đi chơi thuần tuý, cô cũng rất kiêng kỵ, cho dù là nơi mình quen thuộc đi nữa, cho nên Hiểu Nhi vẫn kiên trì.

Cuối cùng, nhớ ra cái gì đó, giám đốc mới nói:

“Được rồi, cô tự mình sắp xếp đi, có rảnh thì qua đây chơi! Hôm nay là dịp hiếm có, còn có rất nhiều giải thưởng lớn, nói không chừng gặp vận may thì sao! Sau này sức khoẻ cho phép rồi, muốn nhảy múa, cứ đến tìm tôi!”

Vừa nghe là có thể kiếm được tiền, tình huống tự nhiên lại biến thành chuyện khác, ở chỗ như vậy, tiền boa cũng có thể bắt kịp với lương một ngày của cô:

“Được rồi, cám ơn giám đốc! Vậy tôi tan ca rồi qua đó xem sao!”

Bỏ điện thoại xuống, Hiểu Nhi lại gọi cho quách Tiếu Nhu một cuộc, có người đi cùng, cô cũng an tâm.

Rất nhanh hai người liền sắp xếp ổn thoả, thì ra là cô ấy tối nay cũng muốn hẹn cô đi cùng, bởi vì cô ấy cũng được mời, còn mãi chưa có thời gian đi đó qua.

Tan ca xong, ăn chút đồ, hai người chuẩn bị một chút rồi cùng nhau đến Đông Phương Khuynh Thành.

Ở cửa, hai người nhận được món quà nhỏ trước, lắc lắc chiếc vòng tay đan bằng kim châu trong tay, Hiểu Nhi không khỏi chậc chậc ca thán:

“Qủa nhiên là chơi lớn, món quà nhỏ vậy mà lại là kim châu, một viên này, cũng phải một triệu hai một triệu rưỡi đó nhỉ!” Đúng là không uổng công đến!

Lắc lắc đầu, Quách Tiếu Nhu trợn trắng mắt với cô một cái:

“Kỷ niệm mười năm mà, cái này tính là gì chứ? Cậu không phát hiện, chỉ có các phu nhân được mời hoặc người trong danh sách mới có thôi sao? Tớ tốt xấu gì cũng là hội viên, nạp thẻ cũng vài trăm triệu! Hơn nữa, tiền vào cổng của đàn ông đều là hơn 15 triệu! Cậu nhìn đi, có bao nhiêu đàn ông, mà phát có vài viên kim châu! Kiếm lời a!”

Những hạt châu được phối trên vòng tay đan dây đỏ đều có chữ “Đông Phương Khuynh Thành” và nhãn hiệu, mà ở giữa còn có một viên kim châu, tuyệt đối sẽ không có ai nỡ vứt!

Cái quảng cáo này, có chút trình độ đó!

“Không biết tối nay có hoạt động gì lớn nữa!”

Nhìn xung quanh, hai mắt Hiểu Nhi đã phát sáng rồi, quà tặng nhỏ mà đã đáng tiền như vậy, vậy thì phần thưởng chắc chắn càng đáng tiền hơn nữa, cho dù là cái lò vi sóng đi nữa thì cũng tiết kiệm được một khoản tiền trong nhà a!

“Có vẻ rất long trọng đó nha, nhìn bên kia kìa, hình như là thật sự có quà tặng cho hoạt động đó, một đống hộp lận kìa!”

Nói xong, hai người tìm một chỗ ngồi tương đối yên tĩnh ở gần góc.

Phùng Dịch Phong đến phòng bao của Đông Phương Khuynh Thành, mới phát hiện ngồi cả nửa ngày rồi mà cũng chỉ có Trịnh Liên Thành: “Không phải nói mọi người tụ tập sao? Sao cuối cùng chỉ có hai chúng ta vậy?”

Sớm biết đã đưa Hiểu Nhi cùng đến rồi!

“Mặc Vũ nói đúng lúc phải họp gì đó, tóm lại là rất quan trọng, chắc là đêm nay ngay cả ngủ cũng không được nữa! Bên của Hào thì hình như là có vấn đề chưa được giải quyết, rất gấp, trong điện thoại cũng chưa nói rõ thì đã cúp máy rồi! Nhất Đình đâu? Cũng không đến sao?”

“Đột nhiên nhận được điện thoại, đi máy bay đến Hàn Quốc rồi!”

Hai mắt chạm nhau, Trịnh Liên Thành thở ra một hơi dài:

“Chẳng phải tôi mới là người bận rộn nhất khi phải cứu người, phẫu thuật liên miên đó sao? Sao đến cuối cùng tôi lại cảm giác như mình là kẻ…rảnh rỗi không có gì làm hết vậy?”

Liếc anh ta một cái, Phùng Dịch Phong cười ha ha nói: “Ừm, tự mình biết mình! Tư tưởng lớn gặp nhau! Tối nay xem ra, có kinh mà không có hỉ rồi nhỉ!”

Chỉ có hai người bọn họ thì còn gì để chơi nữa? Uổng công anh lùi công việc lại, ngay cả Hiểu Nhi cũng không dắt theo! Giờ thì hay rồi, đánh bài cũng không đủ tay, chỉ có thể đánh tiến lên! Đùa chứ, Phùng Dịch Phong có nằm mơ cũng không ngờ, thật sự đã bị cái miệng quạ của mình làm cho nghiêm trọng rồi!

“Anh Phùng, đừng nói như vậy a! Tổn thương trái tim của tôi biết bao a! Kỷ niệm mười năm của Đông Phương Khuynh Thành mà! Còn chưa tới trò hay cuối cùng nữa! Tôi nói anh nghe nha, không đến chắc chắn là tổn thất của bọn họ! Chúng ta chơi rồi hẵng đi, lần sau kể cho bọn họ nghe, cho hâm mộ chúng ta tới chết mới được chứ! Không biết, bọn họ có thể chuẩn bị ra kinh hỉ gì? Đừng có mấy trò cũ rích như kêu mấy mỹ nữ ngũ châu tứ hải, hoàn phì yến sấu gì đó qua đây nữa nha! Đúng rồi, lần trước có hộp đêm nào đó còn mời một người phụ nữ vừa đen vừa cường tráng như đàn ông đến nữa chứ, còn mệnh danh là ngọc trai đen gì đó nữa cơ?”

Hễ nhớ đến cái người phụ nữ vừa già vừa xấu vừa đen vừa béo đó, rượu trong dạ dày của Trịnh Liên Thành suýt chút nữa là lộn trào ra rồi:

“Đậu xanh! Tôi thật nghi ngờ gu thẩm mỹ của người đó, ghê tởm đến nỗi tôi ba ngày cũng không nuốt nổi cơm, cái bàn tay đó giống như là vỏ cây già vậy! Mặt thì đen như quả bóng, răng thì lại trắng đến phát sát! Hơn nữa còn kinh tởm mà để người ta bịt mắt đi hôn!”

Che mắt lại, bộ dạng Trịnh Liên Thành như vẫn còn muốn đi chết, cuối cùng, ông chủ của hộp đêm đó suýt chút nữa là bị anh đá chết rồi, tình nhân trong mộng cái gì chứ, quả đúng là ác mộng của anh ta!

Nghĩ đến đây, Phùng Dịch Phong không khỏi bật cười:

“Ha ha! Nghe nói người phụ nữ đó thật sự vẫn có người thích! Quyến rũ theo tiêu chuẩn của khu vực khác, ngực nở eo thon hông to, khác với con gái Châu Á từ trong xương cốt, bán được không ít tiền, hình như là còn qua tay vào người lận!”

“Trời ơi! Thật đúng là tận hưởng không hết! Cả đời này chắc là chấp nhận vô năng rồi! Ở phương Đông này, đừng có mà gây mấy rắc rối đó cho tôi! Nếu không, khi nào cũng được, bóc trước rồi nói!”

Đang nói chuyện, cửa phòng bao đột nhiên mở ra, Trịnh Tố Diên sải bước lớn đi vào:

“Ai lại đắc tội với cậu chủ cả Trịnh vậy, muốn bóc cái gì a? anh Phùng, cũng ở đây cơ à! Vừa đến là nghe anh trai cũng ở đây! Bọn em cùng qua đây luôn! Lâm Khiết, Tử Xuyến, mau lên đi! Chúng em vốn dĩ đặt phòng bao ở trên lầu, nhưng hiếm khi gặp nhau, mọi người cùng ngồi chung đi! Dù gì cũng quen biết---”

Nói xong, Trịnh Tố Diên nhìn Phùng Dịch Phong:

“Anh Phùng, không ngại chứ? Đông người cũng náo nhiệt một chút! Vốn hẹn rất nhiều bạn bè đến đây tụ tập, kết quả là có việc đột xuất, chỉ có ba đứa em đến thôi!”

“Đương nhiên!”

Đứng dậy ngước mắt lên, sơ ý quét nhìn một cái, tầm mắt của Phùng Dịch Phong rơi trên tai của Lâm Khiết, bất giác, ánh mắt anh ngừng lại:

Khuyên tai của cô ta sao mà giống như vậy---

Lúc này, Âu Tử Xuyến cũng đùa nói: “Nhìn đi, bao nhiêu năm không gặp, trong mắt anh Phùng vĩnh viễn cũng chỉ có Lâm Khiết thôi!”

Âu Tử Xuyến là bạn học của Lâm Khiết, có mối quan hệ tốt với cô ta, Phùng Dịch Phong trước đây có gặp qua mấy lần, sáu năm trước khi Lâm Khiết biến mất, anh còn đi tìm qua cô ta, nghe cô ta nói đang chuẩn bị ra nước ngoài du học, nhiều năm như vậy vẫn chưa có gặp qua, Phùng Dịch Phong không nhớ rõ bộ dạng lắm, nhưng tên thì vẫn còn ấn tượng.

Nhàn nhạt cười cười, Phùng Dịch Phong đặt ly rượu trong tay xuống, không có tiếp lời, nói: “Ngồi đi!”

Đẩy Lâm Khiết một cái, Âu Tử Xuyến nói: “Mau qua đó đi!”

Sau đó cô ta ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh Trịnh Tố Diên nhìn hai người bọn họ, Trịnh Tố Diên cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh Trịnh Liên Thành, mà Phùng Dịch Phong càng không tiện nói gì, mọi người bèn tự ngồi xuống chỗ của mình, chọn chút rượu nước đồ ăn vặt, tám chuyện một hồi.

Nhận cuộc điện thoại, Âu Tử Xuyến nói: “Cuối cùng cũng không cần cô đơn rồi, bạn trai tôi đến rồi, không ngại ngồi cùng chứ?”

Đám đông gật đầu đáp, cô ta mới đứng dậy: “Tôi đi đón người đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.