Hiểu Nhi kích động đứng bật dậy, nước mắt rơi như mưa: Không sao! Bao nhiêu tiền cũng được! Bác sĩ La, cầu xin anh, nhất định phải giúp ba tôi!
Từ nhỏ ba là người thương cô nhất, vẫn luôn là chỗ dựa mạnh mẽ của cô, nhưng giờ ông trở thành như thế này, cũng tại cô làm ông tức giận, chỉ cần có một tia hy vọng, cô sẽ không từ bỏ.
Cô Giang, cô đừng kích động!
Bác sĩ La rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, đối với người đẹp lại sống không dễ dàng gì này, anh vô cùng đồng cảm với cô:
Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Nhưng đây là một quá trình dài, bản thân tôi khuyên cô nên giữ phương án điều trị theo cách truyền thống trước, dùng thuốc kết hợp vật lý trị liệu, nếu có hiệu quả tốt, cố gắng không phẫu thuật, bởi vì phẫu thuật não bộ tỷ lệ thành công thấp. Tình trạng sức khỏe của ba cô chưa đến bước đường cùng thì tôi khuyên không nên làm phẫu thuật, vì như vậy sẽ phải tăng thuốc nhập ngoại và thuốc tiêm, ít nhất là mỗi tuần một lần, trong một tháng mất them ít nhất là 150 triệu, hơn nữa phải mất hai đến ba tháng mới thấy hiệu quả. Đương nhiên cô cũng có thể chọn phẫu thuật, chi phí phẫu thuật khoảng 150-300 triệu, giai đoạn đầu không cần tiêm thuốc, mỗi tháng sẽ tiết kiệm được khoảng 60 triệu, những khoản này chưa bao gồm chi phí kiểm tra!
Sau đó, bác sĩ La lấy tài liệu trong ngăn kéo đưa cho cô:
Đó chỉ là tính sơ thôi, đây là bản tổng kết, tôi đã liệt kê so sánh; hai phương án này đều được, mặc dù phí phẫu thuật thấp hơn nhưng sau khi phẫu thuật cũng phải chi một số tiền không nhỏ để duy trì; phương án cụ thể thế nào là do cô quyết định! Cô Giang, một khi đã bắt đầu điều trị thì không nên ngắt quãng giữa chừng, nếu không thì không đạt được hiệu quả, nhưng chi phí này không phải là một con số nhỏ!
Hiểu Nhi thầm tính toán, cũng hiểu một khi đã bắt đầu thì mỗi tháng cô phải chuẩn bị ít nhất ba trăm triệu! Mặc dù áp lực rất lớn, nhưng khi so với tính mạng thì tiền có là gì?
Bác sĩ La, tôi quyết định dùng thuốc! Ba tôi còn trẻ, tôi cũng tin tưởng anh! Tôi sẽ chuẩn bị tiền, nhưng có thể nhờ anh giúp tôi giữ bí mật chuyện này, đừng nói cho mẹ tôi biết phải tăng thuốc được không…
Cô Giang? Bác sĩ La lo lắng thay cho cô: Cô không bàn bạc với người nhà sao? Đây không phải là số tiền nhỏ, có người gánh vác một phần thì cô sẽ đỡ áp lực hơn!
Gia đình bình thường chỉ sợ không chịu được chi phí điều trị lớn như vậy, huống chi điều kiện của bọn họ…
Không cần đâu! Chỉ là tăng thuốc, không phải là làm phẫu thuật, không có nguy hiểm, tôi không muốn mẹ tôi lo lắng, tôi có thể tự giải quyết được! Nhờ cả anh!
Hiểu Nhi hai tay ôm quyền, vẻ mặt chân thành, mẹ cô từng sống trong nhung lụa, ba năm này trông bà đã già đi rất nhiều, cô không muốn mẹ thêm gánh nặng, đây là tất cả những gì cô có thể làm.
Rốt cuộc, bác sĩ La vẫn gật đầu: Được!
Cảm ơn!
Cô lập tức cười híp mắt, lông mi dài còn vương nước mắt, dưới ánh mặt trời, giống như hoa lê dưới mưa mùa xuân, đẹp đến ngây người, dường như trong nháy mắt bác sĩ La cũng ngẩn ngơ, thời gian cũng dừng ở khoảnh khắc này.
Mặc dù áp lực rất lớn, nhưng đối với Hiểu Nhi, đây cũng là một tin tức vô cùng tốt! Lúc quay về phòng bệnh, bước chân cô nhẹ nhàng hơn, khóe miệng khẽ cong lên.
Tôi đã làm xong chuyện ông dặn dò rồi!
Hiểu Nhi đang định mở cửa, thì nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, cô giật mình rụt tay lại.