Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 154: Chương 154: Lấy việc công làm việc tư, đi lệ thành




Bảng tin của cô, không có mấy dòng trạng thái, nhưng một tin gần đây trong số đó, có chỉ vị trí, quả thực là Lệ Thành, Vân Sơn!

Mấy năm nay, cô ấy lẽ nào luôn ở Lệ Thành sao? Cô ấy không có một tiếng mà rời khỏi?

Lệ Thành và Thanh Thành mặc dù là cách nhau một tỉnh, nhưng với điều kiện giao thông hiện nay, cũng không xa, nhiều năm như vậy, cô ấy tại sao không trở về, tại sao không liên hệ với gia đình?

Nếu cô ấy đã trộm văn kiện, tại sao còn muốn nói [xin lỗi]? Nếu đã biết là sai, tại sao lại muốn trộm chứ?

Một hợp đồng mà thôi, phản bội thì phản bội, đâm anh một dao thì đâm rồi, anh cũng nhận xui xẻo! Nếu đều đã làm rồi, lại chọn lựa ra đi, tại sao còn muốn ở lại cho anh ba từ [em yêu anh] chứ?

Tóm lại cảm thấy, cô ấy giống như có nỗi khổ!

Nhưng một lần cô ấy trốn tránh đã biến mất 6 năm, anh cũng không phải không đi tìm cô ấy, về sau lại nghe nói cô ấy đã ra nước ngoài, tìm mấy lần, vẫn không có kết quả gì.

Lâu dần, anh cũng từ bỏ!

Anh muốn một đáp án! Tại sao, tại sao người con gái duy nhất mà anh thành tâm đối đãi, đều muốn phản bội anh?

Anh muốn biết sự thật, muốn một lý do!

Ghi nhớ id của cô ấy, Phùng Dịch Phong mới kéo lấy Tống Tố Diên, mất nhiều năm như vậy rồi, nhất thời cũng không cần vội, bèn trả cho điện thoại cho cô ta, ngăn cản tay của cô ta cầm lấy ly rượu:

“Được rồi, đừng uống nữa! Đã say thành cái dạng gì rồi!”

Lúc này, một người đàn ông khác nhận ra Phùng Dịch Phong, bèn nói:“Anh Phùng, Tố Diên hôm nay vui vẻ, có đàn ông điên cuồng theo đuổi cô ấy, tỏ tình trên phố, đuổi theo từ trên máy bay đến khi xuống máy bay, còn xếp một hàng hoa hồng...”

“Đúng thế! Đúng thế! Cô Tống của chúng ta quốc sắc thiên hương, trời sinh quyến rũ!”

Cười khúc khích, Tống Tố Diên xua tay: “Đi ra! Đi ra! Các cậu không mở miệng, không ai bảo các cậu câm đâu! Hì---”

Che miệng, nấc cụt, Tống Tố Diên lảo đảo đứng lên:

“Nhà vệ sinh! Anh Phùng, anh đợi em một lát... Trở lại, trở lại, em nói chuyện về chị Lâm Khiết với anh, chị Lâm Khiết!”

Nhìn cô ta uống say đến mức thần trí không còn tỉnh táo nữa, Phùng Dịch Phong đỡ cô ta, lông mày cau lại vài phần, ánh mắt quét qua, một cô gái ở bên rất biết ý đứng dậy:

“Tố Diên, tớ đi cùng cậu!”

Hai cô gái vừa đi, một cô gái khác khều khều người đàn ông ngồi bên trong: “Haizz, không biết thì đừng nói bừa! Tố Diên căn bản không thích người đàn ông đó, lấy đâu ra vui vẻ?

Cô ta rõ ràng chính là có tâm sự!

Mấy người ngồi một góc thì thầm, Phùng Dịch Phong cũng không có lên tiếng.

Đợi khá lâu cũng không thấy hai người đó quay lại, cảm thấy có chút không ổn, anh đang chuẩn bị đi tìm người đi xem thử thì một nhân viên phục vụ vội vàng chạy vào:

“Không hay rồi! Không hay rồi! Hai cô gái trong phòng mọi người đang va chạm với người khác... kêu tôi đến đây gọi người!”

Nghe thế, Phùng Dịch Phong liền thấy nhức đầu! Say rượu gây chuyện, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán!

Đêm nay, cũng thật xui xẻo, trong hộp đêm, cãi nhau mất nửa ngày, trên đường trở về, xe của Phùng Dịch Phong lại quệt vào người khác, còn gặp phải một kẻ thiếu dây thần kinh não, cho tiền cũng không được yên. Chạy đến đồn công an, khi ra ngoài, Phùng Dịch Phong thật sự cáu mà muốn chửi thề.

Không biết từ đâu nhảy ra một kẻ thần kinh, cho tiền cũng không cần, cứ muốn làm theo trình tự, cuối cùng thì anh phải đi đến đồn. Khi ra ngoài, có nhiều cảm giác khác nhau, thật sự buồn bực muốn ôm đầu khóc?

3 đời thật sự chưa từng nhìn thấy kẻ nào ngu xuẩn như vậy! IQ dạng này, chắc cả đời này cũng chỉ thích hợp lái một con xe bán tải cũ mà thôi!

Nhưng nửa đêm được dịp bận rộn như vậy, Phùng Dịch Phong cũng muốn nổi nóng, đợi anh về đến gara đổi xe thì cũng gần 4 giờ sáng, quá mệt mỏi, anh không có về lại ‘Bách Mạt Viên’, mà ở lại căn hộ.

Ngày hôm sau, Phùng Dịch Phong bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mở mắt mới phát hiện đã sắp 8 giờ rồi, là Mạc Ngôn gọi đến!

“Lệ Thành?” Vô tình bắt được hai từ này, Phùng Dịch Phong ngồi dậy, cả người gần như tỉnh táo lại.“Đúng thế! Tổng giám đốc Trình vốn phải đến đây ký hợp đồng với chúng ta, nhưng chuyện của Lệ Thành bị trì hoãn, cộng thêm trong nhà ông ta hình như xảy ra chút chuyện, ông ta phải nhanh chóng trả về, hơn nữa có thể phải nghỉ phép một khoảng thời gian. Cho nên, thương lượng, hy vọng chúng ta có thể phái người đến đó bàn bạc, tốt nhất ký xong hợp đồng trong tuần này! Kế hoạch của chúng ta là sắp vào tuần sau, cho nên còn chưa mở cuộc họp thảo luận, chi tiết của bản hợp đồng, trước mắt chỉ có hai người chúng ta biết...”

Nói đại khái tình hình một lượt, Mạc Ngôn lại nói:

“Ý của anh thì sao? Muốn bây giờ đến đó bàn, hay là đợi ông ta quay lại rồi ký? Nếu như bây giờ đổi người tiếp nhận, điều kiện chúng ta đã bàn, kế hoạch đề ra, phần công việc đã chuẩn bị trước đó, chắc phải uổng phí quá nửa! Hay là, tôi chạy đến đó một chuyến? Nhưng có một số chi tiết, tôi cảm thấy tôi còn phải xác nhận lại với anh một chút!”

Đánh tét cái vào trán, Phùng Dịch Phong nhìn thời gian: “Không cần! Tôi đi đến đó! Công việc đã sắp xếp trong hai ngày tới, đều lùi lại---”

Một mặt vì công việc, một mặt khác, trong tiềm thức của anh cũng tồn tại một ích kỷ.

Sau khi thương lượng một vài chuyện, Phùng Dịch Phong mới tắt máy, anh đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe, anh lúc này mới trở về Bách Mạt Viên.

Vẫn là quen chỗ đây hơn, về đến phòng, tâm trạng của anh cũng rạng rỡ vài phần.

Tắm rửa xong, anh sắp xếp đơn giản hành lý, thấy trong phòng có hơi bừa, cho rằng Hiểu Nhi đã đi làm, anh căn bản không có để trong lòng, chỉ coi là di chứng khi ‘dậy muộn’ mà thôi.

Kéo vali, Phùng Dịch Phong đi ra ngoài.

***

Ở một nơi khác, trong bệnh viện, ngủ một giấc sâu, Hiểu Nhi khi mở mắt thì thấy một màn trắng xóa.

Đây là đâu?

Trong đầu là một khoảng trống rỗng, cô giơ tay lên thì mới phát hiện trên mu bàn tay có gắn kim truyền nước, lúc này cô mới nghĩ ra cái gì đó, bỗng ngồi dậy, ánh mắt của cô tối dần:

Sự tổn hại này!

Ba năm, cơ thể của cô đều giống như sắt thép, từ lúc quen biết người nào đó, cô cứ năm ba hôm lại vào viện, nơi này sắp trở thành nhà của cô luôn rồi!

Chết tiệt, chết tiệt!

Số tiền cô kiếm được lại muốn đóng góp cho bệnh viện rồi! Ở trong nhận thức của cô, bệnh viện, thật sự là nơi ăn thịt người mà không cần thả xương! Chi phí chữa bệnh thuốc thang của ba, cũng sắp lấy mạng của cô rồi, thế mà cô còn đang lãng phí tiền!

Một lúc sau, Hiểu Nhi đang bực giận, đau lòng đến nhỏ máu.

Lúc này, một giọng nói hiền từ truyền đến: “Tiểu Hiểu, con tỉnh rồi?”

Hoàn hồn lại, Hiểu Nhi mới nhanh chóng thu lại cảm xúc: “Mẹ? Mẹ sao lại ở đây?”

“Còn nói sao! Bị bệnh rồi, sao không gọi điện cho mẹ?” Bê bát cháo nóng, bà Giang đi đến:

“Mau, mau ăn đi, nấu cháo táo đỏ, còn thêm cả đường đỏ vào cho con, dùng để bổ máu! Đứa trẻ này, đến tháng sao có thể đau đến mức ngất đi chứ? Trước đây, con không phải không có phản ứng gì sao? Có phải hai năm nay quá mệt, cũng không ăn uống đàng hoàng cho nên ảnh hưởng đến cơ thể rồi phải không? Bác sĩ gọi điện cho mẹ, mẹ mới biết con đã gọi 115? Trong nhà không có người sao? Hai đứa... không có thuê người giúp việc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.