Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 288: Chương 288: Nũng nịu cũng vô dụng, không thể thương lượng!




Trong phút chốc, nụ cười trên môi Giang Hiểu Nhi cứng lại: “Cái gì?” Cô không nghe nhầm đấy chứ?

“Chẳng phải nói thích bữa sáng ở công ty anh sao? Về sau không cần phải ăn chực nữa! Mỗi ngày em đều có thể quang minh chính đại ăn ở đó! Hôm nay xin nghỉ việc đi, kể từ ngày mai đến công ty anh làm việc!”

Anh đứng dậy, nhấn mạnh lại một lần nữa. Người đã điều đến dưới tầm ngắm của anh, anh muốn xem xem ai dám động đến người của anh?

Càng nghĩ, Phùng Dịch Phong liền cảm thấy chủ ý này không tệ.

Anh không tin, Trương Việt Khánh ăn gan hùm mật gấu dám đến công ty anh cướp người.

Hiểu Nhi cũng ngồi dậy theo, túm lấy cổ tay anh, lắc đầu ra hiệu: “Ông xã…”

Lần này không phải đã xong rồi sao? Tại sao vẫn còn tính sổ với cô? Cô rất thích công ty hiện tại, công việc, đồng nghiệp, cô không muốn đổi!

“Không thể thương lượng! Chuyện này anh nói thế nào thì là thế đó!”

Cô còn chưa nghĩ ra cớ liền bị dập tắt, Hiểu Nhi trong nháy mắt liền không vui mà bĩu môi: “Em không đi! Không đi! Không đi!”

Anh thật là độc đoán! Cũng không hỏi cô có thích hay không.

Cô mạnh mẽ bày tỏ ý muốn của mình, trong lời nói mang theo cảm xúc cùng một chút tức giận. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Phùng Dịch Phong quét qua, cô cũng hung dữ trừng mắt nhìn anh:

“Em là phiên dịch tiếng Nga! Công ty anh lại không có! Nếu có thì chắc chắn cũng không thiếu…”

Anh rõ ràng lấy việc công trả thù tư, hạn chế sự tự do của cô! Cô lại càng không thèm làm ở công ty chết tiệt đó của anh!

“Ngày mai sẽ thiếu! Em làm phiên dịch tiếng Nga, anh sẽ thay em lập một ban tiếng Nga. Ngày mai đến bộ phận nghiệp vụ quốc tế của công ty anh báo cáo.”

Nghiệp vụ đối ngoại của công ty anh chủ yếu tấn công vào thị trường Âu-Mỹ, các nước châu Á khác cũng không phải là không có, nhưng số lượng hạn chế, ban tiếng Nga cũng không ở Thanh Thành.

Cô bĩu môi, tức muốn chết đi được: “Ông xã…”

“Nũng nịu cũng vô dụng! Nghe theo lời anh mà làm.”

Hiểu Nhi nhấc chân lên đá một cái: “Em không đi! Tiền lương, thưởng, thưởng năm của em đều rất cao! Từ chức thì mất hết!”

“Tiền lương bao nhiêu là tùy ở em! Anh sẽ không bạc đãi em!”

Giang Hiểu Nhi bị chặn họng không nói lên lời, ngay lập tức giống như quả bóng xì hơi, vung tay nói:

“Nhưng em thích công việc hiện tại! Em không muốn từ chức! Không muốn đổi. Em về sau gặp người đó sẽ tránh ra thật xa, như vậy vẫn còn chưa đủ sao? Em không đi! Không đi!”

Rõ ràng cô không muốn, tại sao cứ em cô thay đổi công việc?

Cô khó khăn lắm mới tìm được một công việc cũng được coi là suôn sẻ mà không bị ức hiếp, trải qua lâu như vậy, cô cũng đâu dễ dàng gì.

“Ngày mai nếu không nhìn thấy người, anh sẽ đích thân giúp em xử lý! Đến lúc đó đừng trách anh không khách sáo! Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ không chịu trách nhiệm! Chuyện này cứ như vậy mà xử lý, chẳng có gì phải thương lượng hết!”

Thái độ Phùng Dịch Phong cứng rắn. Hiểu Nhi ngoài tức giận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không thể làm được gì. Nếu anh thực sự có ý muốn mua lại công ty thì cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, nói gì đến chuyện ép cô phải từ chức? Nói không chừng cô không từ chức, ngày mai liền bị đuổi ra khỏi công ty cũng nên.

Tức chết đi được, tức chết đi được, nhưng cô có thể làm được gì chứ. Phùng Dịch Phong là một nhân vật hiển hách có tiếng ở Thanh Thành đấy!

Nhìn thấy cô tức giận trợn tròn hai mắt, ngữ khí Phùng Dịch Phong lúc này mới hòa hoãn lại đôi chút: “Hiểu Nhi, anh là…”

Anh là lo lắng cho em!

Anh còn chưa nói hết lời, Giang Hiểu Nhi liền nhanh chóng kéo chăn xuống, sải bước đi vào phòng tắm, đống cửa cái “rầm”.

Anh ở trên giường nhìn theo bóng lưng cô, không nhịn được giật giật khóe miệng: người phụ nữ này!

Thực sự không biết tốt xấu! Không biết bao nhiều người đánh nhau sứt đầu mẻ trán muốn vào công ty của anh, dùng hết các loại quan hệ, ngày ngày đứng chật ở cổng sau công ty. Đây là lần đầu tiên anh đặc cách cho người vào, cô vẫn không cảm kích sao?

Bởi vì chuyện này, Phùng Dịch Phong có giải thích, giảng giải như thế nào, Hiểu Nhi cũng không thèm để ý đến anh, nuốt không trôi được cục tức này, ngay cả bữa sáng cô cũng không ăn mà trực tiếp đi ra ngoài.

Mắt nhìn theo chiếc Bentley màu trắng rời đi, Phùng Dịch Phong nhất thời cứng họng: Cũng chỉ có cô dám làm như vậy đối với anh!

Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, Hiểu Nhi vừa đến công ty liền bị mọi người vây lấy:

“Chị Hiểu Nhi, chị và cậu chủ Phong có quan hệ gì vậy? Hôm qua ánh ấy đích thân đến đây tìm chị đó! Tiếc là chị không có ở đây…”

“Oa, cậu chủ Phong thật đẹp trai quá đi! Ảnh chụp cũng không lột tả được khí chất cao quý của anh ấy! Hai người làm sao quen vậy? Tại sao anh ấy lại đến tìm chị?”

“Hôm qua anh ấy lái chiếc Rolls-Royce! Tôi điều tra rồi, nhãn xe đó, chiếc xe đó cũng phải mấy chục tỷ đấy! Phí bảo dưỡng hàng tháng cũng thừa cho chúng ta mua xe rồi!”

“Cậu chủ Phong hình như rất quan tâm chị! Những bó hoa hồng xanh đó có phải do anh ấy tặng không? Cậu chủ Phong muốn theo đuổi chị sao?”

“Đúng vậy, hai người làm sao quen biết vậy, nói đi mà?”

“Khi nào anh ấy lại đến nữa vậy? Hôm nay có đến không thế? Thật đáng tiếc, hôm qua tôi về sớm quá…”



Kể từ lúc bước vào công ty, bên tai không ngừng vang lên những câu hỏi, lúc này Hiểu Nhi mới hiểu tại sao anh lại biết những chuyện này! Đang yên đang lành, anh tự nhiên chạy đến công ty cô làm gì chứ Chắc chắn là đã nghe thấy tin đồn rồi!

Nếu không tại sao anh lại đột nhiên ép cô đến công ty cô làm việc! Nói đi cũng phải nói lại, đều tại Trương Việt Khánh, đúng là rắc rối! Ba năm trước hại cô, hiện tại còn làm liên lụy đến cô!

Phiền chết đi được!

“Chị Hiểu Nhi, cậu chủ Phong, anh ấy…”

Đã thấy cô ngồi vào bàn làm việc của mình, vài người đồng nghiệp vẫn còn tò mò gặng hỏi. Vừa nghe đến ba chữ “cậu chủ Phong” Hiểu Nhi liền tức giận hét lên:

“Ai biết anh ta uống nhầm thuốc gì chứ?”

Hiểu Nhi tức giận, những người đứng hóng chuyện liền dần dần tản đi. Lã Tiểu Mai lúc này mới nhận ra sắc mặt của Hiểu Nhi không đúng, ngay lập tức liền hỏi:

“Chị Hiểu Nhi, tâm trạng chị không tốt sao?”

Lúc này, bên ngoài cừa đột nhiên truyền đến giọng của một người đàn ông lạ: “Cô Giang Hiểu Nhi, hoa của cô, mời kí nhận.”

Lã Tiểu Mai ngước mắt lên nhìn cô thăm dò, sau đó chạy tới trước: “Đưa cho tôi đi!”

“Là chính chủ sao? Hoa nhất định phải để chính chủ kí nhận!”

“A? Không thể kí nhận hộ được sao?” Lần đầu tiên nghe thấy như vậy, Lã Tiểu Mai đành quay đầu gọi một tiếng: “Chị Hiểu Nhi, hôm nay là hoa hồng đỏ, một bó to cực! Không thể kí nhận hộ!”

Hoa hồng đỏ?

Mơ hồ cảm thấy có một chút khác biệt, Hiểu Nhi mới đi ra kí tên. Khi cầm lấy bó hoa thì nhìn thấy bên trong buộc một tấm thiệp nhỏ: “Bảo bối phải ngoan ngoãn, xinh đẹp và vui vẻ!”

Những con chữ như rồng bay phượng múa, từng nét từng nét đều vô cùng có lực. Cô biết bó hoa này là ai tặng rồi, nhịn không được mà chửi rủa một câu:

“Vui cái đầu anh ấy!”

Còn muốn cô phải ngoan? Đi chết đi! Đi chết đi!

Cô lấy tấm thiệp ra, vò nát rồi trực tiếp ném vào thùng rác. Cho rằng cô lại định vứt hoa đi, Lã Tiểu Mai vô thức liền đưa tay ra, Hiểu Nhi đột nhiên quay đi:

“Bó này không thể cho em!”

Bĩu môi trở về vị trí ngồi, Hiểu Nhi rút từng cành hoa hồng, bắt đầu bứt từng cánh hoa: “Không vui! Không vui! Đáng chết! Đáng chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.