Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 207: Chương 207: Quy tắc của nhà họ phùng




Người gọi điện là Dung Lâm Khiết, cô ta muốn hẹn anh ra ngoài gặp mặt, Phùng Dịch Phong sợ ồn đến Hiểu Nhi, anh bèn đè giọng xuống: “Hôm nay anh bận, để bữa khác đi!”

Hơn nữa không nói đến việc chưa giải quyết xong những chuyện liên quan đến Hiểu Nhi, cho dù có làm xong rồi, anh cảm thấy nếu như mình đã lựa chọn thì sau này phải cố gắng tránh né mọi sự hiểu lầm, tìm thời gian thích hợp để giải thích cho cô biết.

“Chuyện gì thế? Không thể dời lại sao? Phong, hôm nay là cuối tuần! Anh không đến, một mình em đi thì còn gì là vui nữa? Em đã nói với bạn rằng…”

“Lâm Khiết!”

Anh cảm thấy không vui vì bị cô quấn riết lấy mình, vừa định mở miệng nói rằng mình đã kết hôn rồi, không tiện đến, trong lúc vô tình đảo mắt nhìn sang, dáng người mảnh mai ấy đập vào tầm mắt anh, vào lúc ấy, Giang Hiểu Nhi đang đứng bên ngoài cửa nhìn anh với ánh mắt tối tăm, khóe môi cô nhếch lên như cười như không.

Trong phút chốc, một tiếng đùng thật lớn nổ ra trong đầu anh, làm Phùng Dịch Phong sững sờ trong vài giây.

Vốn dĩ cô định đi vào wc, nhưng lại nghe có tiếng nói loáng thoáng đâu đây, Hiểu Nhi chỉ nhìn về hướng ấy theo bản năng mà thôi, nhưng không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô không nói gì, không tỏ thái độ gì, chỉ quay lưng lảo đảo đi vào phòng, đến bước chân cũng êm ru như mèo cất bước.

Thôi rồi! Sao lại trùng hợp như thế?

Phùng Dịch Phong hoang mang, anh nhấc chân, giọng nói sốt ruột của người phụ nữ ấy vang lên trong điện thoại: “Phong? Anh đang làm gì đó? Sao anh không nói gì, anh có nghe em nói gì không?”

“Đang bận! Cúp đây!”

Phùng Dịch Phong cúp điện thoại vào, anh mau chóng quay trở về phòng.

Anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chiếc valy hồng nằm ngay chính giữa căn phòng, Hiểu Nhi lại ngồi bên cạnh ghế sô pha, trong lòng đang ôm chú gấu nhồi bông lớn, rõ ràng cô lại muốn thu dọn đồ đạc.

Phùng Dịch Phong nhíu mày, anh bước đến cản cô lại, giựt con gấu nhồi bông ra khỏi lòng cô: “Hiểu Nhi, chúng ta nói chuyện chút đi!”

Mí mắt của cô còn chẳng buồn nâng lên, Hiểu Nhi chỉ buông tay, nghiêng người đi đến trước bàn làm việc, vừa cầm cuốn sách lên thì đầu kia của sách đã bị anh giật lấy. Cô lườm anh, rồi lại buông tay.

Ánh mắt Hiểu Nhi bắt đầu toát ra lửa: đậu xanh! Ý gì đây? Đến đồ mà cũng không muốn đưa à? Vậy thì cô không cần nữa, bỏ đi mình ên là được rồi chứ gì?

Trong lòng thầm mắng chửi anh hàng ngàn lần, Hiểu Nhi hậm hực nhấc chân, đi về phía tủ quần áo, may mà vẫn còn hai bộ đồ mặc thường ngày, chứ bằng không lần này sẽ bị anh ta trấn lột hết cả rồi!

Hiểu Nhi vừa kéo một chiếc áo sơ mi xuống đã bị Phùng Dịch Phong ôm chặt eo: “Hiểu Nhi, đừng trẻ con nữa! Bây giờ em đã là vợ của anh, đã có gia đình, không thể vừa cãi nhau bèn chạy về nhà ngoại được! Có gì thì ngồi xuống, chúng ta từ từ nói!”

Hiểu Nhi lập tức cung nắm đấm vào người anh như mèo bị giẫm đuôi: “Ai thèm nói chuyện với anh? Đi ra! Tôi đã cưới rồi, tôi cưới không khí, tôi cưới nhà cửa, tôi cưới một người vô tâm! Phùng Dịch Phong! Có phải anh bị mất trí nhớ không? Tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi! Tôi không có ý kiến gì hết, tôi đã nhường vị trí lại cho anh rồi, anh không cần phải lén la lén lút đi gọi điện thoại nữa, chẳng phải anh nên vui vẻ sao?”

Lúc cãi nhau, cô không thể về nhà ngoại, nhưng ngày nào anh ta cũng có thể đi suốt đêm không về sao? Cô chết ở đó có ai biết không? Bất thình lình cô lại nhớ đến cái lần bị đau bụng kinh ấy, cuối cùng cô cũng phải gọi cho 115, có người chồng như anh ta hay không có khác nhau gì chứ?

Không, có khác!

Không có anh ta thì không còn ai nhúng tay vào chuyện của cô nữa, không có ai dạy dỗ cô, đánh cô, mắng cô, chê bai cô, khiến cho cô tức giận, không có anh ta cũng sẽ không có ai bắt cô đi tiếp khách, không có anh ta thì cô sẽ sống sung sướng lắm!

Không có anh, cô còn sống sung sướng hơn có anh gấp trăm ngàn lần!

Vốn dĩ sức mạnh của nam và nữ có sự khác biệt, có làm thế nào cô cũng không đẩy anh ta ra được, Hiểu Nhi tức giận đến đỏ cả mắt: “Anh đưa tiểu tam, tiểu tứ lên làm phòng chính đi! Anh đưa đơn ly dị cho tôi! Cho tôi! Cho tôi!”

“Cho dù anh có cho đi 120 trái tim thì sau này tôi cũng không quấn lấy anh nữa! Tôi sẽ không nói gì anh! Lúc gặp mặt tôi anh cũng không cần phải tỏ ra quen biết, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu! Tôi chỉ coi như mình lại thất bại trong tình yêu, bị chó cắn mà thôi!”

“Bằng không, để tôi viết giấy đảm bảo cho anh cũng được!”

“Tôi còn phải cưới người khác nữa! Sao tôi có thể tự bôi đen chính mình nữa? Tôi không thiếu người theo đuổi…Anh mau vứt bỏ tôi đi, đá tôi đi! Nhân lúc tôi còn trẻ tuổi, tôi còn có thể tìm thấy đường lui, anh cũng có thể yên tâm rồi!”

Hiểu Nhi tức giận cùng cực, cô vừa mở miệng đã khăng khăng đòi ly hôn, hoàn toàn không để ý đến nét mặt đã u ám đến mức có thể mài ra được mực được.

Phùng Dịch Phong giữ chặt gáy của cô: “Em sốt sắng muốn ly hôn với anh đến vậy à? Có phải vẫn còn nhớ nhung lồng ngực của bạn trai cũ không?”

“Thế thì sao? Có ăn lại cỏ cũ cũng còn tốt hơn anh nữa! Anh ấy không yêu tôi thì cũng sẽ không vứt tôi cho người đàn ông khác chà đạp! Trong mắt anh, tôi có khác gì hạng kỹ nữ có thể bị bán đi bất kỳ lúc nào không? Chẳng qua tôi chỉ đáng giá ba tỷ mà thôi, còn không bằng một bộ quần áo, một cái đồng hồ của anh nữa! Cậu Phùng sẽ để ý đến một cái áo mình từng mặc, một cái đồng hồ mình từng đeo ư?”

Lửa giận bốc ngùn ngụt lên đầu cô, những giọt nước mắt của Hiểu Nhi cũng tuôn rơi lã chã, tại sao cô lại cho người đàn ông này lần đầu tiên quý giá nhất của mình chứ?

Nếu như không có lần đó, không có chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ đó, cô cũng sẽ không lưu lạc đến bước đường!

Hiểu Nhi quay mặt đi, liên tục lau nước mắt, Hiểu Nhi không muốn khóc, nhưng nước mắt của cô lại không ngừng tuôn rơi.

Phùng Dịch Phong biết lần này đã làm cô tổn thương quá nặng nề, nhưng anh không ngờ cô lại kiên quyết đến như thế.

Anh luồn năm ngón tay vào tóc cô, ráng kềm chế cảm xúc trong lòng mình xuống rồi lên tiếng giải thích: “Anh đã nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi! Anh sẽ không vứt em cho người đàn ông khác! Càng không để cho người ta chà đạp em, sẽ không có lần sau nữa đâu.”

“Tôi không tin! Bây giờ anh còn lừa tôi để làm gì nữa? Dù sao cũng không quan trọng nữa rồi! Không phải anh muốn ly hôn với tôi sao? Được thôi, tôi không đi, tôi đợi anh ly hôn đấy, được rồi chứ gì?”

Hiểu Nhi không tranh cãi thắng nổi anh, trong lòng cũng cảm thấy não nề: “Buông tay ra đi, đừng dùng bàn tay dơ bẩn của anh đụng vào người tôi, sau này anh cách xa tôi ra một chút! Phùng Dịch Phong, tôi không quan tâm anh là người có danh vọng như thế nào, lắm tiền nhiều thế như thế nào, tôi đã gặp nhiều loại cậu ấm như anh rồi! Chắc chắn người đàn ông của Giang Hiểu Nhi tôi phải yêu thương tôi, quan tâm đến tôi! Còn anh chỉ biết vứt bỏ tôi mà thôi! Anh không xứng! Sau này tôi không muốn lãng phí thời gian với loại người như anh nữa!”

Trong lòng cô hận anh muốn chết, Hiểu Nhi dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ra, rồi vung tay chuẩn bị ra ghế sô pha ngủ.

Trong lúc tức giận, cô quay lưng đi nhưng lại bị Phùng Dịch Phong kéo ngược trở về, anh ôm eo cô thật chặt, mùi vị của Phùng Dịch Phong phả vào trong mũi cô: “Trút giận xong hết rồi chưa? Xem ra anh phải dạy em quy tắc của nhà họ Phùng trước đã…”

Anh giữ chặt gáy cô, rồi cúi đầu đặt nụ hôn nồng cháy lên môi cô, ngậm đôi môi anh đào của cô như làn gió cuốn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.