Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 48: Chương 48: Sao phải đi nhảy?




Hiểu Nhi không hiểu chuyện gì, tưởng là anh nói với mình nên cô ngẩng phắt đầu lên ngay.

Lúc này cô mới nhìn rõ, hóa ra trong phòng không chỉ có hai người đàn ông, nếu tính cả Phùng Dịch Phong thì là bốn người, cô thấy ba người kia nhìn mình, ngại ngùng cười khan một tiếng, mím môi, mãi lâu sau cũng không nói lời nào. Cô khẽ giơ tay lên, coi như chào hỏi bọn họ.

Cô không ngờ sự việc sẽ thành như vậy, nhất thời cô không biết mình nên đi vào hay đi ra!

Tần Mặc Vũ cảm thấy quan hệ hai người không hề bình thường, anh ta vội lên tiếng: “Phong, xảy ra chuyện gì vậy? Có gì thì từ từ nói, sao phải nổi nóng với phụ nữ như thế?”

Một giây sau, Trịnh Liên Thành cũng nói: “Đúng đó! Hơn nữa chúng ta cũng không quen cô gái này!”

Lục Danh Hào cũng phụ họa xoa dịu anh: “Đừng giận nữa, cần gì phải chấp nhặt với một người phụ nữ?”

*

Phòng bao rất lớn, Hiểu Nhi cứ đứng co ro cúm rúm ở cửa, mặc dù cô có thể nghe thấy đoạn đối thoại của họ, nhưng cô không dám tùy tiện đi tới hay lên tiếng. Bàn tay nhỏ xoắn xuýt, vốn dĩ cô vẫn đang giận anh, không muốn quan tâm anh, cho nên biểu hiện của cô khá là cố chấp.

Thấy mấy anh em nói đỡ cho cô, Phùng Dịch Phong nhìn người phụ nữ ăn mặc diêm dúa khiến người khác không thể lơ đi được kia, đang đứng ở cửa, im re không nói tiếng nào...Phùng Dịch Phong càng tức hơn, bưng ly rượu vang trên bàn lên uống để đè xuống lửa giận, anh nói:

“Tôi có việc riêng phải đi xử lý! Hôm khác lại tụ tập. Tôi đi trước đây!”

Vừa nói, anh vừa cầm chìa khóa xe trên bàn lên, Trịnh Liên Thành đang định nói gì đó, thì bị Tần Mặc Vũ cản lại. Phùng Dịch Phong kéo Hiểu Nhi, mặt hầm hầm tức giận đi ra ngoài.

Nhìn cánh cửa lớn mở toang, Trịnh Liên Thành đi ra đóng lại: “Anh Phong lại tức giận vì phụ nữ cơ à? Các cậu có chú ý không? Cô ấy là vũ công đứng đầu hang đoàn khiêu vũ trên sân khấu lúc nãy đó!”

Tình huống này đúng là không thể tưởng tượng được!

Phùng Dịch Phong nổi tiếng là chán ghét phụ nữ, anh ấy luôn xem thường mấy cô gái con nhà danh giá, trong mắt anh, phụ nữ chả khác gì côn trùng, bọ xít vậy. Nếu bình thường, một cô nào đó chỉ cần chạm nhẹ vào góc áo của anh thôi, anh đã ném ra xa ba km rồi!

“Có gì kỳ lạ đâu? Mắt anh ấy đổi màu rồi còn gì?”

Tần Mặc Vũ rót rượu cho ba người, hai người còn lại hiểu hàm ý trong lời nói của anh ngay. Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, Lục Danh Hào nói:

“Cậu cũng cảm thấy cô ấy chính là người đó à? Các cậu không thấy cô ấy rất giống…”

Đồng thời, Trịnh Liên Thành cũng nghi ngờ, khẽ nhướng mày: “Chính là chị dâu…đã phá trinh anh Phong sao?”

Sau đó, anh ta lại cảm thán tiếp: “Tôi cũng cảm thấy trông rất quen, nhưng quả thực là một mỹ nhân!

Tần Mặc Vũ lắc nhẹ ly rượu, gật đầu, khẽ cười, nói: “Không chỉ như vậy, cô ấy còn rất lợi hại.”

Có thể để cho Phùng Dịch Phong phá lệ chạm vào cô, cam tâm tình nguyện cưới cô, còn nổi trận lôi đình vì cô, người phụ nữ này quả thật có chút bản lĩnh!

Trịnh Liên Thành nâng ly chạm vào ly anh ta: “Hình như tôi đã ngửi thấy mùi ‘quản chặt vợ’ rất nghiêm trọng nha.”

“Vậy lần sau, phải thử với Mạc Đề Đề, xem ai là người bị quản tới mức gào khóc lên trước?”

“Đừng mà Hào, cậu làm vậy là không trượng nghĩa.”

“Ha ha…”

Ba người cười cười, nâng ly, một hơi cạn sạch.

***

Hiểu Nhi bị anh kéo ra khỏi hộp đêm, rồi nhét vào trong xe, nghênh ngang lái đi.

Về đến nhà, Phùng Dịch Phong lại lôi cô xềnnh xệch xuống xe, gần như lôi vào đến phòng ngủ, rồi đẩy mạnh. Lưc đẩy mạnh làm cô suýt nữa ngã xuống đất:

“Sao cô lại tới nơi đó?”

Cứ nghĩ tới, cô ở nơi đó nhảy nhót múa may, bị đám đàn ông đánh giá, bình phẩm là anh lại không nhịn được lửa giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.