Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 251: Chương 251: Thay đổi! làm kiểu tóc xoăn xù




Thật ra ai lại không phải là thế thân của người khác chứ? Trên thế giới có hàng trăm hàng nghìn người giống nhau. Có lẽ anh thích chính là kiểu này đi? Hợp mắt, có thiện cảm, tướng vợ chồng không phải đều tới như vậy sao?

Nếu bởi vì cô giống Dung Lâm Khiết, có cơ hội như vậy cũng là may mắn của cô!

Chỉ cần anh không xem cô thành người phụ nữ kia, chỉ cần anh để ý là bản thân Giang Hiểu Nhi cô, vậy là đủ rồi!

...

Trong đầu Hiểu Nhi có vô vàn suy nghĩ, trước khi nhắm mắt lại, cuối cùng còn tìm cho mình một lý do để bình tĩnh lại.

Cho dù trong lòng miễn cưỡng thuyết phục mình, nhưng những ý nghĩ này lại giống như mọc rễ trong lòng mình, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện.

Trong văn phòng, sau khi hoàn thành công việc của mình, Hiểu Nhi không nhịn được lại bắt đầu đờ ra, nhìn màn hình laptop tối đen. Cô đột nhiên kinh ngạc hiện ra sự ảnh hưởng đối với chính mình giống như cỏ dại đã mọc thành bụi trong đầu, cô lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh:

“Anh rốt cuộc thích dáng vẻ này sao? Sẽ không phải những gì anh làm cho cô thật ra đều muốn làm với người phụ nữ kia chứ? Cô và cô ta trước đây rốt cuộc giống như tới mức nào? Đúng là ghét chết đi được!”

Hiểu Nhi đụng vào con chuột, không nhịn được lại khẽ thở dài:

Không thể nào! Sẽ không phải tất cả thứ anh tặng cho cô đều là theo sở thích của người phụ nữ kia chứ? Anh nói những lời đường mật cũng là muốn nói với người phụ nữ kia sao? Anh ôm cô cũng nhớ tới người phụ nữ kia sao? Buổi tối anh nhiệt tình như lửa cũng chỉ là đang tưởng tượng ở cùng với cô ta sao?

Hiểu Nhi càng nghĩ lại càng thấy phiền muộn.

Cô đứng dậy, pha cốc cà phê! Khi trở lại chỗ ngồi, Hiểu Nhi phiền não kéo tóc, xoắn một lọn tóc và chợt nảy ra một ý định, mắt cô cũng bắt đầu sáng lên:

“Đúng vậy! Chỉ cần mình biến thành không giống, chẳng phải được rồi sao?”

Bắt đầu từ hôm nay, cô phải hoàn toàn thay đổi sở thích của anh! Giống với không giống có liên quan gì? Chỉ cần cô khác với bây giờ, làm cho anh thích mình bây giờ, không phải có thể thoát khỏi người phụ nữ đáng ghét kia rồi sao?

“Ừ, ý này không tệ!”

Âm thầm bơm hơi cho mình xong, Hiểu Nhi cuối cùng cũng mỉm cười.

Trong văn phòng Quốc tế Trương Việt, sau khi họp xong quay về, Mạc Ngôn đi pha chén trà: “Mới sáng sớm mà Đào Kiến Thiết đã gọi điện thoại tới, hi vọng chúng ta tha cho ông ta một lần, còn nói Đào Trinh đã sinh non!”

Phùng Dịch Phong ngạc nhiên ngước mắt lên, Mạc Ngôn nói tiếp:

“Tôi đại khái đã tìm hiểu qua, Đào Trinh này thật ra không con gái cưng trong gia đình quyền quý như bản thân cô ta thể hiện ra. Trong bệnh viện gửi tới tin tức, cô ta sinh non là vì sức khỏe căn bản của cô ta quá tệ, trước đây chắc từng sảy thai, vách tử cung cực mỏng. Hơn nữa, trong lúc cô ta có thai đã bị kích động mạnh nên không thể giữ được đứa trẻ! Theo lời của bác sĩ, trên cơ thể của cô ta có rất nhiều vết thương cũ, bản thân lại không thích hợp mang thai! Hơn nữa, nghe nói lần trước sảy thai, Trương Việt Khánh đang làm ầm ĩ lên đòi chia tay với cô ta, hình như... cũng có chút liên quan tới chuyện trước kia! Nhưng bác sĩ nói những tình trạng này liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân, cho nên chưa từng nói với ai khác ngoài cô ta! Tôi phải lợi dụng quan hệ đặc biệt mới hỏi được đấy!”

“Tôi đoán có lẽ cô ta cũng giấu cả Trương Việt Khánh đi? Khả năng hai người ở với nhau vì đứa trẻ là rất lớn! Nếu trước đây cô ta từng sảy thai, như vậy mà còn có thể nắm được Trương Việt Khánh thì người phụ nữ này cũng không đơn giản đâu! Tôi nghe nói hai người vốn chuẩn bị đính hôn nhưng không biết vì nguyên nhân gì, vẫn luôn hoãn lại mãi. Chắc hẳn, lần sau sẽ hủy bỏ thôi!”

Mạc Ngôn nhấp một hớp trà, nói tiếp:

“Đào Kiến Thiết này càng thú vị hơn! Sau khi biết nguyên nhân có thể là Đào Trinh, không ngờ mới sáng sớm ông ta đã gọi điện thoại cho tôi, không chỉ mắng cô ta một trận, còn nói cô ta gặp báo ứng là đáng đời, sau khi cô ta tát mấy cái liền sinh non! Lần đầu tiên thấy người như thế! Nuôi con chó, nó bị thương còn thấy đau lòng, đằng này nuôi con gái mấy chục năm, con gái còn đang ở trong bệnh viện mà ông ta tự nhiên lại có thể nói ra lời như vậy vì việc kinh doanh?”

“Người như thế, chết một trăm lần cũng không oan uổng!”

Phùng Dịch Phong khẽ mắng một tiếng, điểm nhẹ đầu ngón tay:

“Nếu ông ta nói vậy thì cho ông ta chút mặt mũi! Nới lỏng thời gian một chút, để cho ông ta mua hàng nộp. Cho người đi theo bên cạnh ông ta đỡ phải theo dõi, đừng để cho ông ta đục nước béo cò! Khi kiểm tra hàng cũng không thể buông lỏng! Chờ ông ta nộp hàng cho chúng ta xong mới truyền tin đồn ra ngoài! Cứ để cho ông ta nhảy nhót thêm hai ngày nữa đi!”

“Anh Phong, anh làm vậy là muốn mượn lừa kéo mài, tháo cối xay giết lừa à!” Đào Kiến Thiết này mua hàng cao cấp để thực hiện lời hứa đã đủ làm cho ông ta đền bù tới chết rồi, còn có hậu chiêu này nữa!

“Thế nào, cậu thương hại ông ta à? Vậy qua để lộ chút tin tức đi?”

“Anh Phong, anh đùa kiểu gì vậy? Tôi sống còn chưa đủ đâu!” Mạc Ngôn sợ nhất là ánh mắt này của anh, vội xua tay rồi nói: “Đúng rồi, tay anh sao vậy?”

Phùng Dịch Phong nhìn xuống mu bàn tay của mình vẫn còn có vết đỏ lại bực mình:

“Gặp phải kẻ điên trong bữa tiệc của chú hai! Người đó cầm nước nóng hắt vào Hiểu Nhi! Suýt nữa là hắt lên trên mặt cô ấy rồi! Cậu đi điều tra cho tôi xem nhà họ Lạc nào có một đứa gái lớn đã ly dị, tinh thần có thể có chút vấn đề? Đưa người vào bệnh viện tâm thần cho tôi, lại đi nói cho nhà họ Lạc biết, nếu người được đưa ra, tôi giết cả nhà họ! Đưa tới bệnh viện nào thì cậu cũng phải đi dặn dò một chút cho tôi. Người như thế khó đề phòng được, giết người cũng không phạm pháp! Không ngờ còn la hét cầm a- xít sun-phu-rit?”

Phùng Dịch Phong suy nghĩ một lát, lại nói:

“Căn dặn nhốt người này lại trông kỹ cho tôi! Có biến động nhỏ gì cũng phải nhất định lập tức thông báo với tôi! Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm! Không ngờ cô ta biết về quá khứ của tôi và Lâm Khiết mà tôi lại không có chút ấn tượng nào về cô ta? Lâm Khiết có người bạn họ Lạc sao? Nhìn dáng vẻ cô ta chắc hẳn phải ba tư, ba lăm tới bốn mươi tuổi! Làm sao có thể chứ?”

Nếu không thì chắc là bị người ta lợi dụng! Điều này mới càng đáng sợ hơn!

Phùng Dịch Phong vừa nói vậy, Mạc Ngôn lại lật điện thoại:

“Nhà họ Lạc mà anh nói kinh doanh lông thú ở phía đông nam! Con gái lớn Lạc Tịnh Cúc hình như đã ly dị. Tôi nhớ trước đây bọn họ còn từng lên báo, từng đánh nhau trên tòa án nên có ấn tượng rất sâu sắc! Tịnh Cúc, bi kịch! Lúc đó tiêu đề còn rất chấn động! Chồng cũ của cô ta ngoại tình, nuôi tình nhân ở bên ngoài, lúc đi còn lấy sạch tài sản! Dù sao, năm đó người vợ kia rất thảm, cụ thể thế nào thì tôi không biết. Anh xem có phải là người này không?”

Phùng Dịch Phong nhìn lướt qua nói:

“Có hơi giống! Chắc đúng đấy! Đáng thương lại thật đáng buồn! Đồng tình thì đồng tình nhưng tôi cũng không muốn giữ lại quả bom chẳng biết nổ khi nào này ở bên cạnh đâu! Ánh mắt cô ta tối qua đơn giản là muốn giết Hiểu Nhi, chẳng hiểu tại sao nữa!”

“Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ nghĩ cách! Anh Phong, buổi tối có hẹn ăn cơm với tổng giám đốc Lê của Thiên Việt đấy.”

“Lúc nào đi thì gọi tôi!”

Hiểu Nhi chịu đựng đến hết giờ làm, lập tức chạy một chuyến tới cửa hàng cắt tóc. Sau khi gội đầu, cuối cùng cô vẫn không nỡ động vào tóc của mình, vốn muốn làm tóc xoăn xù nhưng lại sợ sau khi làm xong không có cách nào đi làm, xoắn xuýt hồi lâu cô mới quyết định chỉ làm xoăn giả:

“Cô cố làm xoăn cho tôi, làm lọn nhỏ cho tôi, càng nhỏ càng tốt, càng bồng càng tốt, càng nhiều càng tốt, nói chung không cần đẹp, chỉ cần nhiều lọn!”

“Hả?” Lần đầu tiên nghe được có khách đưa yêu cầu như vậy, còn là một quý cô vô cùng xinh đẹp, người thợ cắt tóc kinh ngạc tới mức phải hỏi lại tới ba lần.

“Lẽ nào tôi nói không rõ ràng sao? Chỉ là xoăn giả, cô lo lắng làm gì? Tôi sẽ không quỵt tiền đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.