Thấy Phùng Hương Hương vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo khinh khỉnh nhưng tròng mắt thì suýt rớt ra ngoài, Hiểu Nhi lén nhéo Phùng Dịch Phong.
Cũng không biết hôm nay anh gặp phải chuyện quái quỷ gì, mà từ trong phòng đã không đàng hoàng bây giờ còn bị người ta bắt quả tang, thật buồn cười mà.
Cô vốn chỉ nhắc nhở anh một chút, dù sao cô và Phùng Hương Hương cũng không hòa hợp, nên cô không có ý định chủ động chào hỏi cô ta, nhưng với vị trí của hai người, thật hơi khó xử.
Phùng Dịch Phong khẽ xoay người lại một cái, bỗng lạnh lùng lên tiếng: Câm rồi à?
Hiểu Nhi giật mình, tưởng anh đang nói chuyện với cô, nhưng khi ngước lên nhìn mới biết được cái gì gọi là kiêu căng hống hách, xem ra về khoản này thì Phùng Hương Hương phải gọi anh là sư phụ.
Lúc này, Phùng Dịch Phong một tay đút túi, một tay vẫn ôm eo cô, ánh mắt liếc xéo, anh đâu chỉ kiêu ngạo, mà là vênh váo không ai bằng, trắng trợn... gây chuyện.
Đây không phải phong cách của anh, chuyện gì xảy ra vậy?
Lần trước trở về, cô có thể cảm nhận được anh và những người trong nhà này không hợp nhau, nhưng cả quá trình anh đều lạnh lùng, còn hôm nay, đâu chỉ là khác thường.
Sắc mặt Phùng Hương Hương lập tức thay đổi, Hiểu Nhi cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
Vào lúc tình hình đang hết sức căng thẳng, thì cô ta lại bất ngờ tiến lên một bước, còn hơi cúi đầu: Anh hai, chào buổi sáng!
Dường như kéo dài cả một thế kỷ, cô ta mới không cam lòng, bất đắc dĩ: Chị dâu, chào buổi sáng!
Hiểu Nhi giống như gặp quỷ, choáng váng mất một lúc, bất giác đưa mắt nhìn sang Phùng Dịch Phong, đến khi nghe thấy anh Ừ một tiếng, cô mới nói:
Chào buổi sáng!
Sau đó, người trước người sau đi vào phòng ăn.
Dù nhà họ Phùng coi trọng quy củ, nhưng bữa sáng cũng rất thoải mái, không yêu cầu nhất định phải đến đúng giờ, trước chín giờ muốn đến lúc nào thì đến, nhưng trên bàn ăn, người cùng ăn phải đúng quy củ, dù là từ vị trí ngồi đến cách ăn uống.
Khi thấy hai người một trước một sau đi vào, Phùng Hương Hương và mẹ Phùng đều nhìn chằm chằm. Trùng hợp là sáng nay ba Phùng đã trở về, cả nhà ngồi xuống bàn.
Phùng Dịch Phong muốn ở nhà ăn cơm, Hiểu Nhi cũng chỉ có thể đi cùng. Bữa sáng được dọn lên, cô lấy mấy miếng bánh mì nướng và sữa đậu nành.
Cô không biết lúc Phùng Dịch Phong đùa với cô, còn cố ý lưu lại trên cổ cô một dấu hôn chói mắt, nên suốt bữa cơm, hàng loạt ánh mắt khó hiểu bắn về phía cô, khiến cô cứ cảm thấy buồn bực không thôi, nhưng không ngờ rằng hai người phụ nữ đối diện còn nơm nớp lo sợ hơn cô, đến mức ăn không thấy ngon.
Khi sắp ăn xong, ba Phùng lên tiếng: Khi nào thì tổ chức hôn lễ, nếu con bận thì ba có thể thu xếp giúp con.
Hiểu Nhi đang nuốt bánh mì, suýt chút nữa thì nghẹn gần chết, tổ chức hôn lễ rồi thì họ còn đường lui sao?
Phùng Dịch Phong buông đũa xuống, không hề cảm kích: Khi tổ chức con sẽ nhớ mời ba.
Phong, là ba quan tâm con. Chẳng lẽ con đợi con của con ra đời, mà không danh không phận sao? Nếu đã kết hôn rồi, cũng nên sớm công khai cho người ta biết rồi.
Ba Phùng kiên nhẫn khuyên bảo, thậm chí còn có thái độ cầu xin.
Chuyện này càng không cần ba quan tâm. Tất nhiên, con của con sẽ là danh chính ngôn thuận. Hơn nữa, nó sẽ có một gia đình hạnh phúc, nếu không, anh tuyệt đối sẽ không để nó đến thế giới này.
Rõ ràng cảm nhận được thái độ Phùng Dịch Phong thay đổi, không khí lập tức như đông lại, Hiểu Nhi ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, nhưng thấy quan hệ cha con họ bế tắc như vậy, lại không dám mở miệng.
Lúc này, dưới bàn, Gia Nghiên khẽ đá chân Phùng Hương Hương. Cô ta bỗng vỗ bàn đứng lên, đưa tay ném cái thìa còn dính nước tương vào người Phùng Dịch Phong:
Anh thật quá đáng! Anh chửi mắng tôi cũng không sao, nhưng cha là bề trên, sao anh có thể có thái độ như vậy? Ba lại còn thương anh, quan tâm anh như thế, chúng tôi cũng không phải nhân viên của anh, anh có biết lễ phép hay không?
Thấy nước tương bắn tung tóe trên người Phùng Dịch Phong, Hiểu Nhi vội rút khăn tay lau: Ông xã!
Phùng Dịch Phong liếc phía đối diện, ánh mắt dừng lại trên vị trí chủ trì: Đây chính là lễ phép mà ba đã dạy sao?
Lúc này, Gia Nghiên vội đứng dậy, giành lời trách mắng: Hương Hương, con làm cái gì vậy? Càn quấy, con mau xin lỗi anh hai đi!
Con không sai! Con chỉ bất bình thay ba!
Hương Hương! Ba Phùng trừng mắt với con gái một chút nhưng không nói gì, sau đó chậm rãi: Đừng nói nữa, ăn cơm đi!
Ba, ba quá nuông chiều anh, nên anh mới không sợ ai như thế.
Cô ta gào lên một tiếng tỏ vẻ tức giận, rồi cầm đũa đập xuống mấy lần.
Hương Hương!
Lúc này, ba Phùng cũng nổi giận rồi, chỉ cảm thấy cô ta càn quấy, quá đàng, dù Phùng Dịch Phong không bị ném trúng, nhưng bị bắn đồ ăn lên người, Hiểu Nhi giật mình, theo phản xạ đứng lên lau giúp anh.
Lúc này, mọi người đều đã đứng lên, Phùng Hương Hương cũng đẩy ghế ra giận đùng đùng đi ra cửa, khi đi ngang qua Hiểu Nhi, cô ta cố ý tức giận tiến tới, la lớn:
Rõ ràng chính là các người bất công, tôi không sai.
Cô ta còn thuận tay cầm lấy một cái bánh mì, rồi giơ tay lên, lần này, thật ra, động tác của cô ra rất nhẹ, nhưng theo phản xạ, mọi người đều bất giác nghiêng người tránh né, chỉ có Hiểu Nhi là hận không thể ôm trọn lấy Phùng Dịch Phong mà che chắn cho anh, Phùng Hương Hương nhân cơ hội này bỏ một viên thuốc vào cốc sữa tươi của cô.
Cuối cùng cô ta cầm miếng bánh mì từ từ đi ra.
Ba Phùng lập tức nổi giận: Đứa nhỏ này bị bà chiều quá thành hư rồi.
Gia Nghiên vội gật đầu, nói:
Đều... tại, tại dì không tốt! Dịch Phong, dì xin lỗi con, con đừng giận nó, gần đây chuyện tình cảm của nó không thuận lợi, nên dễ kích động, con hãy thông cảm cho nó.
Sau đó, bà ta tỏ ra đáng thương liếc nhìn ba Phùng cầu khẩn, ông đành bất đắc dĩ nói: Con về thay quần áo đi.
Phùng Dịch Phong đứng dậy, Hiểu Nhi cũng đi theo, Gia Nghiên vội vàng nói:
Hiểu Nhi cũng chưa ăn được gì mấy, con uống cốc sữa tươi đi, ít nhiều lót dạ. Tối nay dì bảo người chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ, muốn ăn gì thì cứ việc nói.
Bởi vì vội theo Phùng Dịch Phong ra ngoài, Hiểu Nhi cũng không nghĩ nhiều, cộng thêm bị bánh mì chẹn họng đúng là không dễ chịu lắm, hơn nữa, lúc này cũng không thể làm mất mặt bà Phong, nên cô đành uống nốt mấy ngụm còn lại, sau đó nhanh chóng bước theo Phùng Dịch Phong.
Trong phòng thay, giặt quần áo, Hiểu Nhi lại cảm thấy Phùng Dịch Phong càng trở nên lạnh lùng hơn.
Trong lúc lơ đãng cô cảm nhận được có gì đó khác thường, trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩ: Anh gây khó dễ Phùng Hương Hương, là vì cô sao?
Cô không hề nói gì, mà ôm chặt anh từ sau lưng. Dù không biết rốt cuộc hôm nay tại sao anh trở nên khác thường, nhưng cô vẫn tin tưởng anh.
Trong chớp mắt, tâm trạng Phùng Dịch Phong bình tĩnh lại, đường nét lạnh lùng cứng rắn cũng trở nên dịu dàng: Chỗ không khí ngột ngạt thật khiến người ta khó chịu. Chúng ta nên trở về nhà thôi.
Vốn định làm vậy là để Phùng Hương Hương thấy rõ hiện thực, tự mình biết mình, đừng tùy tiện nhằm vào người của anh nữa, không ngờ cuối cùng lại xảy ra tình huống như thế.
Vâng! Thật ra, cô cũng không thích nơi này lắm!
Hai người dắt tay đi ra, nhưng không ai ngờ rằng, trận ầm ĩ này lại tạo ra một tai hoạ ngầm.