Bước ra khỏi phòng huấn luyện dàlại kích hoạt điều khiển cho nh cho các sát thủ cấp cao, lách mình tránh các đội tuần tra và ra khỏi căn cứ, cô tiếp tục kích hoạt điều khiển từ xa.
Rầm rầm rầm, lạch cạch, tách
Các cảnh cửa lớn nhỏ được đóng lại trong tức khắc, các sát thủ cấp cao không khỏi giật mình. Nhưng bản năng của một sát thủ kéo tâm trí của họ lại, rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Ting.
Các ám tiễn mang theo khí thế sát phạt từ mọi hướng xông tới, như đàn ngựa chạy loạn, chúng không xác định được mục tiêu và cứ thế là phong tới bất kì ai cản trở đường đi thôi. Ám tiễn, súng ống, nhuyễn cốt tán, mê hồn dược, lửa, đao thương,..................... Luôn quen thuộc với họ như vậy, nhưng bây giờ phảng phất đâu đây sự oán hận tại sao chúng lại nhiều đến thế.
Vì là căn cứ ngầm của tổ chức nên không có bất kì khách hàng nào có thể cảm nhận được những chấn động dưới lòng đất cách họ hơn 10m. Khách vẫn thong dong mà sống, sát thủ vẫn cật lực tiếp chiêu. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.
Uỳnh uỳnh
Những chấn động mạnh trong khách sạn khiến những du khách hoảng sợ. Họ cố gắng dùng hết sức lực của mình chạy ra khỏi khách sạn để bảo toàn mạng nhỏ. Họ chạy, cắm cúi mà chạy, xô đẩy, chen lấn, kéo người khác lại chỉ để mình sống. Con người quả thực vô tình.
Quay lại một chút về căn cứ nhé.
“Đệt, cái gì mà khủng thế? Huấn luyện của Boss à?” Một thanh niên béo lên tiếng.
“Khẳng định không phải, Boss bữa giờ đang đi du lịch tại Pháp không phải sao? Cũng không thể đột ngột mà huấn luyện kiểu này. Chắc có ai đó hố” Một người bình tĩnh phân tích sự tình.
“Hảo. Lão nương mà biết được ai bày trò thì chết với lão nương” một nữ sát thủ tức giận ra nói.
“Đúng đúng” Cũng có không ít người đồng ý.
Hàn Thiên Chi đứng bên ngoài nhìn một lúc, không biết nghĩ cái gì lại kích hoạt điều khiển khiến cho cuộc “huấn luyện” ngầm kia dừng lại.”Chơi đủ rồi. Nên đi thôi” Tiểu thân ảnh đó rất thong dong mà bước đi. Để lại một mớ hỗn độn. Chịu thôi, cô không phải là cỗ máy giết người nên sẽ không cướp đi tính mạng người mà không có lí do. Dù sao sự việc năm đó cũng là họ vô tội.
“A, dừng rồi?” Có người không tin mà thốt lên.
“Ân”
“Đừng mất cảnh giác. Có lẽ lại là cạm bẫy khác đang chờ chúng ta” Có nguồ không tự chủ mà nuốt nước bọt.
“ Không sai. Nhưmgx chuyện như thế này không phải một chút là xong” Thêm một người nữa nói.
“Phải phải. Cánh cửa kia còn chưa mở ra tới. Lúc này phải hảo hảo mà cẩn thận” Thêm một giọng nói khác.
“Ta liền qua bên kia xem xem một chút.” Nói rồi định bước qua.
“Tiểu tâm một chút”
“Tiểu tâm”
“Hảo hảo cẩn thận”
Mà hắn còn chưa bước tới gần cánh cửa kia liền trúng phải phi tiêu kia mà chết.
“A, ta đã nói rồi là không dễ thoát ra mà” Lại có người mang vẻ mặt “ta nói rồi mà không nghe” lên giọng. Thật ra, đó là một chút tiểu cơ quan của tổ chức mà họ không để ý thôi.
Thế là cả một toán sát thủ cấp cao cảnh giác cao độ mà đề phòng chung quanh. Đợi tới khi họ biết bữa giờ ngồi canh một cái không nguy hiểm địa phương thì đã là chuyện của ngày hôm sau rồi.