"Giải hắn đi." Cụ Duệ Tường lạnh lùng phân phó. Vung tay lên ý bảo bọn họ rời đi.
Đơn Triết Hạo không nói chuyện. Chẳng qua tơ máu trong mắt không có lui
giảm. Đối mặt với Đơn Triết Hạo độc ác tàn nhẫn như vậy. Nên khi nói
chuyện Cụ Duệ Tường cũng phải mềm mỏng đi mấy phần."Rõ ràng đã biết mọi
chuyện là do Vương Hạo và Lạc Tình Tình làm. Cậu định xử lý Lạc Tình
Tình như thế nào."
Anh biết Đơn Triết Hạo cảm thấy chính mình nợ dì Tần. Cho nên anh không
đoán ra Đơn Triết Hạo sẽ đối xử với Lạc Tình Tình như thế nào. Dù sao,
ba người bọn họ cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
"Sẽ xử lí người phụ nữ kia sau." Đơn Triết Hạo đùa bỡn với khẩu súng
trong tay . Trong đêm tối, khẩu súng màu bạc phát ra tia sáng chói mắt.
Anh tin tưởng Vương Hạo bị bắt. Lạc Tình Tình cũng không làm được trò
trống gì.
Nhưng nếu Lạc Tình Tình còn dám tiếp tục làm tổn thương Giản Nhụy Ái. Vậy anh nhất định sẽ không xuống tay lưu tình nữa.
"Vậy còn Nhụy Ái." Cụ Duệ Tường muốn biết ngày đó Giản Nhụy Ái có bị dọa cho hoảng sợ hay không? Nhưng anh hiểu hỏi như thế có chút kỳ quái. Vì
thế chỉ có thể hỏi lái sang chuyện khác.
Bước chân của Đơn Triết Hạo dừng lại. Nghiêng đầu mang theo vài phần lo
lắng nhìn Cụ Duệ Tường. Nhưng mấy giây sau ánh mắt lo lắng lập tức bị
khí chất bá đạo thay thế."Cô ấy không sao. Chuyện này đã qua một thời
gian rồi. Không cần nói với cô ấy những chuyện này."
Tính cách của Giản Nhụy Ái lương thiện. Trong lòng cô xem Lạc Tình Tình
là bạn bè. Cho nên nếu cho cô biết Đỗ Đức Minh là do Vương Hạo giết. Vậy thì không cần nói cho cô những chuyện khác, tránh cho cô đau lòng.
Đúng vậy, anh sợ nhìn thấy Giản Ngụy Ái khóc. Anh sợ Giản Nhụy Ái sẽ rời bỏ anh. Ở trong lòng Đơn Triết Hạo đã không thể không có Giản Nhụy Ái.
Cho nên anh phải đem mọi chuyện giải quyết thật tốt. Để cho cô ở nhà
không cảm thấy buồn phiền. Chỉ cần cô hạnh phúc vui vẻ là được rồi.
Nhà họ Đơn
Bà nội cầm tập tài liệu trong tay. Bàn tay hiện đầy nếp nhăn đang run rẩy. Trong đêm tối lặng lẽ rơi lệ.
Đơn Triết Hạo vào đại sảnh liền nhìn thấy bà nội đang ngồi trên ghế sa
lon. Nhìn thấy bà nội đang lau nước mắt. Anh thắc mắc: "Bà nội. Làm sao
vậy?."
"Hạo. Con đã về rồi." Bà nội lấy mắt kính xuống. Xoa xoa nước mắt trên
mặt."Không có chuyện gì . Con mau đi ngủ đi. Nhụy Nhi cũng vừa mới ngủ."
Trên gương mặt anh tràn đầy nghi vấn. Nửa đêm bà nội ngồi trên ghế sa
lon. Giống như đang khóc. Bà nội luôn khống chế cảm xúc rất tốt. Cho nên chắc chắn đã xảy ra chuyện. Đơn Triết Hạo nhạy cảm khẽ cau mày nói: "Bà nội. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Chính con xem một chút đi." Bà nội biết cháu trai thông minh. Không thể nào dùng một vài câu mà có thể lừa gạt được anh. Hơn nữa chuyện này anh có quyền được biết.
Khi Đơn Triết Hạo nhìn thấy mấy tờ giấy đó. Trong nháy mắt, sắc mặt đại
biến. Tròng mắt hung ác hiện lên vẻ hốt hoảng. Đúng vậy, chính là hốt
hoảng.
"Tại sao lại có thể như vậy." Đơn Triết Hạo không thể nào tin nổi sự
thật này. Cha mẹ hắn lại là hung thủ giết chết cha mẹ Giản Nhụy Ái. Cái
này khác nào một vở kịch vui với rất nhiều tình tiết máu chó .
Bân đầu bà nội chỉ muốn điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ Đơn
Triết Hạo. Không nghĩ đến cả cha mẹ Giản Nhụy Ái cũng liên lụy vào . Đây cũng là chuyện mà bà không dự đoán đến.
"Hạo. Nhà chúng ta có lỗi với gia đình Nhụy Nhi. Nếu như cha con không
uống rượu rồi lái xe. Chạy sai làn đường. Có lẽ cha mẹ con sẽ không phải chết, cha mẹ Nhụy Nhi cũng sẽ không chết . Là nhà họ Đơn chúng ta có
lỗi với Nhụy Nhi, khiến con bé trở thành cô nhi. Đều là lỗi lầm của ta." Bà nội không khống chế được khóc ra thành tiếng. Không nghĩ đến bọn họ
lại trở thành hung thủ chết cha mẹ Giản Nhụy Ái.
Đơn Triết Hạo ngăn bà nội lại. Đôi mắt tràn đầy khiếp sợ. Liều mạng bắt
mình phải bình tĩnh. Anh không thể sợ ."Nếu. Nhụy Nhi không biết chuyện
này. Bà nội, bà không cần nói. Tất cả coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Đúng vậy, anh không thể mất đi Giản Nhụy Ái. Nếu như nói cho Giản Nhụy
Ái biết cha mẹ anh chính là hung thủ chết cha mẹ cô. Lấy tính cách của
cô, nhất định sẽ không ở chung một chỗ với anh.
Đơn Triết Hạo tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.
"Giấy bọc lửa. Một ngày nào đó Nhụy Nhi sẽ biết. Con bé sẽ càng thêm đau lòng?" Bà nội nhìn Đơn Triết Hạo. Biết Đơn Triết Hạo sẽ làm như vậy.
Nhưng giấu giếm cũng không phải là biện pháp có thể giải quyết được vấn
đề.
"Bọc không được cũng phải bọc. Bà nội. Bà không cần phải lo lắng. Mọi
chuyện đã có con lo liệu." Đơn Triết Hạo nắm chặt mấy tờ giấy trong tay. Tất cả gân xanh đều nổi lên, tờ giấy nắm trong tay anh phát ra âm thanh xoạt xoạt.
Chuyện đã xảy ra từ mười mấy năm trước. Khi đó, Giản Nhụy Ái vẫn còn là
một đứa trẻ. Có lẽ cô cũng không thể nhớ rõ. Nếu đã như vậy thì không
cần phải đem nó phơi bầy ra ngoài ánh sáng. Cứ để cho nó theo gió mà
cuốn đi .
Tin tức đáng sợ như vậy, anh nhất định sẽ mang theo nó xuống mộ. Tuyệt đối sẽ không để Giản Nhụy Ái biết.
"Hạo. Về sau phải đối xử tốt với Nhụy Nhi. Đền bù thật tốt nợ nần mà nhà họ Đơn đã gây ra." Bà nội bất đắc dĩ phân phó. Ông trời thật là biết
trêu cợt người. Mối nhân duyên tốt lại liên qua đến vụ án giết người đẫm máu. Hi vọng tình yêu của Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái sẽ không bị
chịu ảnh hưởng.
"Sẽ." Đơn Triết Hạo kiên định nói. Thân thể cao lớn trở nên cứng rắn .
Toàn bộ đoạn đối thoại của bọn họ đều lọt vào trong tai Lạc Tình Tình
đang nghe lén. Lạc Tình Tình muốn đến cầu xin Đơn Triết Hạo bỏ qua cho
Vương Hạo, không nghĩ đến lại nghe được tin tức quan trọng. Khóe miệng
cô ta nở nụ cười tà ác .
Đơn Triết Hạo nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng tối đen. Ánh đèn ngoài cửa
sổ chiếu lên trên người cô. Bóng dáng trong chăn cuộn tròn không biệt
được hình dáng lồi lõm. Giống như trên sân khấu có nhiều ánh đèn được
chiếu đến cùng một lúc. Nhưng chỉ có một ánh đèn chiếu lên người cô mới
trở thành tiêu điểm bắt mắt nhất.
Mà Giản Nhụy Ái ở trong mắt Đơn Triết Hạo chính là tiêu điểm được chú ý nhất. Ánh mắt của anh vĩnh viễn đi theo Giản Nhụy Ái.
Anh rón rén đi tới, quỳ gối trước mặt cô, đưa mắt nhìn vẻ mặt yên bình
khi ngủ của cô. Cái này đã khiến cho anh bỏ mặc bao nhiêu người phụ nữ
khác. Bàn tay Đơn Triết Hạo mang theo chút thô ráp khẽ vuốt ve gương mặt tinh tế của cô.
Có người động vào, nhìn cô khẽ cau mày , liếm môi một cái. Sau đó tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Nhưng chỉ cần một động tác thẹn thùng rất nhỏ của cô, cũng đã động đến
tận sâu trong lòng của Đơn Triết Hạo. Đôi môi mềm mại giống như trái cây đông lạnh, có sức hút đặc biệt lớn. Bàn tay Đơn Triết Hạo không nhịn
được mà sờ lên.
Giản Nhụy Ái hé mở mắt. Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn. Giọng nói mang theo vẻ buồn ngủ nói: "Hạo. Anh ở đây làm gì?"
Khóe miệng Đơn Triết Hạo nâng lên nụ cười ấm áp. Giọng nói của Giản Nhụy Ái vì mang theo ngái ngủ mà trở nên có chút khàn khàn. Lại giống như có ma lực, anh tiến lại gần gương mặt của cô. Không chút do dự ngậm lấy
cánh môi mà anh quan sát đã lâu. Không thể làm những chuyện khác, ít
nhất cũng phải cho anh ít phúc lợi nho nhỏ chứ.
Giản Nhụy Ái bị hôn vẫn có chút mờ mịt. Phản ứng đầu tiên chỉ là ngứa. Theo tiềm thức hơi liếm môi một cái.
Động tác nhỏ như vậy, lại khiến Đơn Triết Hạo giống như được khích lệ.
Anh liền bò lên giường, đem Giản Nhụy Ái đang say trong giấc mộng ôm đến trên người mình. Anh cũng sợ đè phải chính đứa bé của mình. Dù sao bụng cô đã rất lớn.
Bàn tay to của anh vuốt ve bụng của Giản Nhụy Ái. Không ngừng di động lên trên. Đôi môi cũng không chịu dời khỏi môi của cô.
Cảm nhận được sự biến hóa của anh. Khiến Giản Nhụy Ái như đang ở trong
mộng tỉnh lại . Vội vàng đẩy Đơn Triết Hạo ra. Ngoài miệng khẽ ửng hồng
."Hạo. Chúng ta không thể."
"Anh biết rõ. Nhưng anh không nhịn được. Em biết anh đã thật lâu không
có đụng. . . . . . Đàn ông cố nhịn sẽ tổn thọ. Chẳng lẽ em muốn nhìn. . . . . ."