Sắp vào xuân, tuyết đọng trên nhánh cây đang từ từ tan.
Phần mộ hoang vu chỉ có giá lạnh căm căm, nhánh cây lay động, bông tuyết tan ở trên mặt đất.
Đơn Triết Hạo đứng ở trước phần mộ, không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy bà xã của Cụ Duệ Tường, anh liền vô cùng nhớ Giản Nhụy Ái, từng tế bào trên thân thể đều muốn cô.
Rất muốn, rất muốn. . . . . .
Anh ngồi xếp bằng ở trước bia mộ của Giản Nhụy Ái, sắc mặt lạnh lẽo so với thời tiết còn lạnh hơn.
Đột nhiên, bên cạnh có người nói chuyện.
"Cô nói người tốt, vì người trong lòng mình mà khổ cực như vậy, có đáng giá không? Đến chết mà người đàn ông kia cũng không thèm đến nhìn cô ấy, thật là đáng thương!"
"Đúng vậy, người phụ nữa kia vì người đàn ông đó mà đi phẫu thuật thẩm mĩ, sau khi chỉnh dung về, lại phát hiện bên cạnh người đàn ông đó đã có người phụ nữ khác, vì thế mà cô ấy tìm đến cái chết, thật là một cô gái ngốc."
Trong lòng Đơn Triết Hạo cả kinh.
Phẫu thuật thẩm mĩ? Đôi mắt Đơn Triết Hạo mở to, giống như có tinh thần, đứng lên đi về hướng người đang nói chuyện, giọng nói âm trầm : "Các người nói gì?"
"A a a. . . . . ." Hai người phụ nữ không biết sẽ có người ở phần mộ vào lúc đêm khuya thế này, có ai lại đi thăm mộ vào lúc ba rưỡi đêm, cho là quỷ, sợ đến mức thét chói tai.
Đơn Triết Hạo đứng ở đó chờ bọn họ thét xong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn họ "Nói, các người vừa rồi nói cái gì?"
Hai người phụ nữ thấy giọng nói vẫn tồn tại như cũ, bị dọa sợ đến nỗi muốn chạy trốn.
May nhờ Đơn Triết Hạo nhanh tay nhanh mắt lôi kéo người muốn chạy trốn lại "Nói rõ ràng mới có thể đi."
"Đại gia, van xin ngươi bỏ qua cho tôi! Tôi chỉ cảm thấy cô gái này rất đáng thương, muốn đưa cho cô ấy chút đồ, chúng tôi không phải là người xấu "
"Đúng vậy , Đúng vậy a. . . . . . Van xin ngươi không cần bắt chúng tôi!"
Đơn Triết Hạo Minh hiểu rõ, căn bản họ xem anh thành quỷ, khóe miệng nâng lên vẻ khinh thường "Tôi không phải quỷ!"
Hai người phụ nữ mới dám ngẩng đầu lên nhìn, ánh nắng chiếu lên gương mặt Đơn Triết Hạo, khuôn mặt anh tuấn, lông mày nhăn thành một đường.
Tay của các cô không tự chủ đi sờ tay Đơn Triết Hạo, có nhiệt độ, tất cả sợ hãi ở trong lòng, rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Không phải quỷ là tốt rồi, hù chết người ta!"
"Đúng vậy! Chỉ là quỷ cũng không có đẹp như thế."
Đơn Triết Hạo rất nhanh nắm chặt quả đấm, tính nhẫn nại từng chút một bị hủy diệt, tại thời điểm lý trí cùng kiên nhẫn của anh dường như muốn biến mất, anh cứng ngắc hỏi "Đem chuyện vừa rồi hai người thảo luận , nói lại một lần."
"Nói gì?" Hai người phụ nữ bị Đơn Triết Hạo hỏi, không biết phải làm sao.
"Hai người nói người con gái này thế nào?"
"Vì bạn trai mà qua đời!"
"Phía sau câu nói đó. . . . . ."
"Cô ấy vì bạn trai mà phẫu thuật thẩm mĩ. . . . . ."
Phẫu thuật thẩm mĩ, đúng vậy! Ánh mắt Đơn Triết Hạo sáng lên, trong lòng có một ý tưởng, mà cái ý tưởng đó làm cho anh thấp thỏm, khẽ cau mày, chỉ chốc lát sau liền khôi phục thái độ bình thường, xoay người xuống núi.
Hai người phụ nữ kỳ quái nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo, liếc mắt nhìn lẫn nhau, trong đầu anh ta có phải bị bệnh hay không ?
Đơn Triết Hạo cầm điện thoại lên "Y Thiếu Thiên, thời điểm Giản Nhụy Ái qua đời, lập tức tìm ra báo cáo khám nghiệm tử thi."
Y Thiếu Thiên nghi hoặc, cũng không biết tại sao? Muốn lấy báo cáo của Giản Nhụy Ái, lúc trước, khi cô chết Đơn Triết Hạo cũng không muốn đi xem.
Chỉ là, anh cũng không dám hỏi điều gì? Chỉ có thể đồng ý.
Đơn Triết Hạo chạy như bay tới tập đoàn Đan Thị, lần mò trong bóng tối đi tới văn phòng tổng giám đốc của mình "Bành Bành" bật đèn, ngồi ở trên ghế sa lon.
Anh tháo cà vạt, nới lỏng cổ áo cùng cúc ở tay áo, thở nhẹ một hơi, không nên nhìn sắc mặt trấn định tự nhiên của anh.
Thật ra thì, trong lòng của anh rất rối loạn, không nhịn được nằm ở trên ghế ngồi, chờ Y Thiếu Thiên đến báo cáo.
Cánh tay của anh gối dưới đầu, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng, tháo cà vạt, mấy cúc áo vừa được mở, liền lộ ra lồng ngực cường tráng.
Vóc dáng này thật sự làm cho đàn ông phải ghen tỵ, phụ nữ say mê.
‘ cốc cốc. . . . . . ’
"Tổng giám đốc Đơn, các văn kiện năm đó có liên quan đến Giản tiểu thư, báo cáo khám nghiệm tử thi đều ở trong này."
Y Thiếu Thiên đem tài liệu đặt ở trên bàn của Đơn Triết Hạo, anh cũng rất tò mò muốn biết Đơn Triết Hạo định làm cái gì? Cho dù hiện tại Đơn Triết Hạo rất khổ sở, lại luôn nhớ nhung Giản Nhụy Ái, nhưng anh cũng sẽ không làm ra chuyện gì kỳ quái gì chứ?
Hôm nay, cư nhiên lại muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi của Giản Nhụy Ái, làm hại anh một khắc cũng không dám trễ nãi, ở trong đống báo cáo đồ sộ, rốt cuộc cũng tìm được tờ báo cáo nhỏ nhoi này.
Đơn Triết Hạo cầm lấy báo cáo, sắc mặt đại biến, lật tờ báo cáo, bên trong có nói trước đó không lâu Giản Nhụy Ái đã phẫu thuật thẩm mĩ, có trải qua phẫu thuật chỉnh dung, trên mặt còn lưu lại hoá chất.
Năm năm trước, Giản Nhụy Ái không hề rời khỏi anh, anh một tấc cũng luôn bảo vệ không rời khỏi Giản Nhụy Ái, cho nên căn bản cô không có cơ hội đi chỉnh dung.
Anh khẽ cau mày, xem ra chuyện không có đơn giản như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ bên cạnh Cụ Duệ Tường chính là Giản Nhụy Ái, cũng đúng! Nếu không ánh mắt cô nhìn anh cũng sẽ không mập mờ bất định như thế, đó chính là biểu hiện sợ hãi của Giản Nhụy Ái.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Đơn Triết Hạo vừa tức giận lại vừa hận, trước kia anh không có chú ý xem kết quả trên báo cáo, cho là Giản Nhụy Ái thật sự đã chết, không ngờ cô và Cụ Duệ Tường lại làm được thủ thuật che mắt này.
Giản Nhụy Ái vì muốn chạy trốn khỏi anh, lại không tiếc liên thủ cùng bạn tốt nhất của anh, làm ra chuyện hoang đường như vậy, nếu như cô thật sự đã gạt anh như thế, vậy mà cho tới bây giờ, cô lại vẫn tiếp tục lừa gạt anh, trái tim của cô cũng thật sự băng giá đối với anh rồi.
Tờ giấy báo cáo cầm trong tay cũng đã nhăn thành một khối! Nhưng oán hận của anh cũng không hề giảm bớt.
Y Thiếu Thiên cũng tê dại trong lòng, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Khóe mắt liếc nhìn góc tờ báo cáo bị lệch, anh không khỏi khiếp sợ, không trách được Đơn Triết Hạo sẽ phát hỏa lớn như thế.
Hóa ra có khả năng Giản Nhụy Ái thật sự không chết, mà là lựa chọn lừa gạt Đơn Triết Hạo.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Ngáp. . . . . ." Giản Nhụy Ái ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, không nhịn được ngáp một cái.
Cụ Duệ Tường cầm một cốc nước nóng cho Giản Nhụy Ái "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì!" Giản Nhụy Ái nhận lấy cốc nước "Không biết vì sao lại hắt hơi? Có thể là bị cảm, uống chút thuốc cảm là tốt thôi."
"Có phải bị lây bệnh từ Hạo Hạo hay không? Dì Vương mau mang thuốc cảm tới đây." Cụ Duệ Tường dặn dò.
"Dạ!" Dì Vương nhìn Giản Nhụy Ái hắt xì, đưa tay sờ trán của cô, không có phát sốt, thở nhẹ một hơi "Phu nhân, cô trước uống viên thuốc này, không bị cảm cũng có thể phòng bệnh."
"Cám ơn dì!" Giản Nhụy Ái nhận lấy thuốc từ trong tay dì Vương, liền uống một viên.
Cụ Duệ Tường không yên lòng nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái "Nếu không, Tiểu Nhụy, mau vào trong phòng nghỉ ngơi."
Thật ra anh biết Giản Nhụy Ái đang lo lắng chuyện của Đơn Triết Hạo, bởi vì lo lắng quá độ, trong lòng sẽ sinh ra khó chịu, ánh mắt anh ảm đạm.
"Vâng, được rồi!" Giản Nhụy Ái cũng cảm thấy mình nên nghỉ ngơi.
Giản Nhụy Ái vào phòng, vừa định nằm xuống giường nghỉ ngơi, chuông điện thoại di động lại vang lên, cô linh cảm có chuyện chẳng lành , run rẩy cau mày cầm lấy điện thoại, nhìn thấy không phải là số của Đơn Triết Hạo, may mắn vỗ vỗ ngực.
"Làm sao vậy? Đan Tinh."
"Nhụy Ái, làm thế nào bây giờ? Anh Quyền Hàn. . . . . . Anh. . . . . ."
Giọng nói trong điện thoại có chút gấp rút, làm cho Giản Nhụy Ái sợ hãi, bàn tay cầm điện thoại di động không khỏi nắm chặt lại "Đan Tinh, anh Quyền Hàn thế nào?"
"Anh ấy bị người ta bắt cóc rồi." Trác Đan Tinh hoang mang lo sợ, cầm điện thoại di động khóc.
"Cái gì?" Giản Nhụy Ái không thể tin được hét lớn, trong lòng hồi hộp giật mình, Quyền Hàn bị bắt cóc, làm thế nào? Trong lòng cô vô cùng gấp gáp "Đan Tinh, cậu không nên khóc, tớ lập tức qua đó."