Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 147: Chương 147: Đơn triết hạo uống thuốc ngủ




"Tiểu Nhụy, em biết anh làm những chuyện này cũng không cần được báo đáp, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa." Cụ Duệ Tường sợ nhất là Giản Nhụy Ái nhắc tới cái gì mà cô thiếu anh quá nhiều, thật ra thì anh cũng không biết là ai thiếu ai? Hai năm qua cô vẫn luôn chăm sóc cho anh.”

Giản Nhụy Ái gật đầu một cái, hai người an tĩnh nhìn cảnh đêm, hôm nay không có sao, mây đen đầy trời, hình như là muốn mưa.

Mây đen tràn ngập bầu trời nhà họ Đơn, chiếc xe thể thao Lamborghini lái vào biệt thự nhà họ Đơn.

Đơn Triết Hạo cả người đầy mùi rượu đi vào phòng, bà nội nhìn thấy Đơn Triết Hạo, liền dặn dò dì Ngọc lấy canh giải rượu.

Từ khi Giản Nhụy Ái rời đi, nhà họ Đơn chưa bao giờ vắng canh giải rượu, mỗi ngày Đơn Triết Hạo cũng đều đầy mùi rượu trở về nhà

Bà nội nhìn cũng không thể làm gì, chỉ cần anh không làm chuyện tổn thương đến thân thể mình là tốt rồi "Hạo, mau uống canh giải rượu"

"Cảm ơn bà nội!" Đơn Triết Hạo uống canh xong, lên lầu, từ sau khi Giản Nhụy Ái rời đi, Đơn Triết Hạo liền rời xa phòng ngủ chính ở giữa, anh không có dũng khí vào đó ở, sợ mình lại thấy vật mà nhớ người.

Hôm nay, không biết vì sao Đơn Triết Hạo lại nhớ Giản Nhụy Ái rất nhiều, từng tế bào đều nhảy lên, giống như thời điểm cô ở cô nhi viện, Giản Nhụy Ái đang đứng ở bên cạnh nhìn anh.

Nhưng mà anh biết tất cả đều là ảo tưởng của anh, Giản Nhụy Ái sẽ không trở về, bàn tay cầm nắm cửa, cũng run nhè nhẹ.

Anh cố lấy dũng khí mở cánh cửa ra!

Căn phòng quen thuộc cũng đã sớm không còn mùi vị quen thuộc nữa, đồ vật bên trong vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn nguyên hình dáng như lúc trước Giản Nhụy Ái ở đây.

Anh vuốt ve ga giường mà cô đã nằm qua, mỹ phẩm đã dùng qua, quần áo cô đã mặc qua, những thứ đồ này cũng đều do dòng chảy thời gian, đã đem mùi của cô thổi không còn lưu lại chút gì.

Cầm lấy bức ảnh ở đầu giường, đó là bức ảnh cô và anh gắn bó bên nhau, khi đó bọn họ đều cười rất vui vẻ.

Đơn Triết Hạo vô lực trợt xuống ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trong hình, cô mỉm cười in sâu vào tim anh, đột nhiên hình ảnh trở nên mơ hồ.

Một giọt nước mắt rơi vào trong tấm hình, anh cho rằng năm năm nay, anh đã luyện thành một thân máu lạnh, đã không còn rơi lệ được nữa, nhưng khi anh nhìn thấy tấm ảnh này, lại không kìm được nước mắt rơi xuống.

Đã bao nhiêu đêm? Bao nhiêu ngày? Trong đầu của anh đều là hình ảnh của Giản Nhụy Ái, để cho lòng anh đau đớn.

Bà nội mang chút đồ đi lên, lại nhìn thấy cửa phòng mở, thời điểm đẩy cửa ra, nhìn thấy Đơn Triết Hạo lấy thuốc từ trong lọ, đưa vào trong miệng.

Bà vội vàng, vật từ trong tay rơi xuống, rầm rầm, Đơn Triết Hạo kinh ngạc nghiêng đầu nhìn bà nội.

Bà chạy đến trước mặt Đơn Triết Hạo "Hạo, con ở đây uống cái gì?"

Đơn Triết Hạo hậm hực không biết bà nội sẽ xuất hiện, trên mặt kinh ngạc, cầm cái gì đó trong tay giấu ở phía sau lưng, mím môi, không nói câu nào.

"Đem nó ra." Bà nội nghiêm nghị nói.

Đơn Triết Hạo nhíu mày, trên mặt cứng ngắc….. "Bà nội, không có gì!"

"Không có gì? Không có gì tại sao con lại không mang ra?" Bà nội lớn tiếng nói, trên thế giới này bà chỉ còn có thể dựa vào cháu nội, nếu như anh nghĩ không thông muốn tự sát, một bà già như bà biết làm gì bây giờ?

Từng có kinh nghiệm qua, bà sợ chuyện lại xảy ra một lần nữa, bà sẽ không chịu nổi.

Nhớ lại đoạn thời gian đó, mọi việc đều lóe lên trong đầu bà, khiến cho bà hoảng sợ run rẩy, anh muốn tự sát trong chính bể bơi nhà mình, nếu như không phải có người phát hiện sớm, bà cháu bọn họ đã âm dương chia cắt rồi.

Nếu như không phải là bà lấy cái chết ra uy hiếp, anh mới chịu bỏ đi ý niệm coi thường mạng sống, cũng không có Đơn Triết Hạo toàn vẹn như ngày hôm nay.

Không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy anh nghĩ không thông, qua nhiều năm như vậy anh vẫn chưa học được cách buông tha!

Đơn Triết Hạo thấy ánh mắt của bà nội, chỉ có thể chấp nhận lấy ra lọ nhỏ đang giấu ở trong tay,.

Ở bà nội nhìn thấy lọ thuốc ngủ, cả người lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống, Đơn Triết Hạo vội vàng đỡ bà nội.

"Làm sao con có thể có bộ dáng như vậy?" Bà nội rơi lệ, bàn tay cầm lọ thuốc ngủ đều phát run: "Chẳng lẽ, Tiểu Nhụy thật sự quan trọng như vậy, có thể làm cho con muốn tổn thương chính cả bản thân mình, năm năm, ròng rã đã năm năm rồi, Hạo, coi như bà nội cầu xin con, nên đi ra ngoài đi"

Đơn Triết Hạo quỳ xuống trước mặt bà nội "Con không nên như vậy, bà nội, cầu xin bà không nên như vậy"

Nước mắt cố kìm nén cũng không trụ được chảy xuống, dù con người có kiên cường đến đâu, cũng sẽ có nước mắt đau lòng.

"Không muốn bà như vậy, tại sao bà lại có một đứa cháu ngu ngốc như thế, bà biết làm thế nào để xin lỗi liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền đây? Con là độc đinh của nhà họ Đơn, biết không?" Bà nội khóc thút thít hầm hừ "Đàn ông nhà họ Đơn, lại có thể vì phụ nữ mà đi uống thuốc ngủ hay sao?"

"Nhưng không có nó con sẽ không ngủ được, con không khống chế được mình, mỗi khi đến đêm khuya, trong đầu con đều là hình ảnh Tiểu Nhụy, cô ấy đang trách con không có chăm sóc tốt cho mẹ con cô ấy, làm cho bọn họ sớm rời đi, bà nội, bà biết không? Đầu óc con giống như sắp nổ tung"

Đơn Triết Hạo ngồi xổm xuống khổ sở ôm đầu, thân thể cao lớn như mất hết sức lực, giống như vách tường chắn gió bị đổ ngã.

Bà nội đau lòng ôm lấy Đơn Triết Hạo, gương mặt tràn đầy nước mắt "Được rồi, đừng khóc, là bà nội không đúng, là lỗi của bà nội, bà nội không nên quát con, bà nội biết nỗi khổ của con, nhưng dù có khổ sở con cũng phải tiếp tục sống, con người nếu như còn hô hấp thì sẽ phải kiên cường tiếp tục cuộc sống của mình, như vậy mới đúng với người đã chết, bà tin, Tiểu Nhụy cũng sẽ không hi vọng con vẫn tiếp tục ngược đãi chính mình"

Hai người không nói chuyện tiếp, chỉ là nghe tiếng tim đập của nhau, mặt mũi bà nội đã nhăn nheo, trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Hôm sau, Giản Nhụy Ái đang quét dọn nhà cửa, dù sao gian phòng cũng không quá lớn, nhưng cứ bắt dì Vương quét dọn cũng không phải là chuyện hay.

Cụ Duệ Tường ngồi trên xe lăn đọc báo, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Giản Nhụy Ái đang đứng ở trên ghế lau cửa thủy tinh, rất sợ cô không cẩn thận sẽ ngã xuống.

"Tiểu Nhụy, không cần leo cao như vậy, coi chừng một chút!" Từ đầu đến cuối anh vẫn không yên lòng, bắt đầu khuyên ngăn.

Giản Nhụy Ái lau mồ hôi trên trán, nhìn Cụ Duệ Tường cười cười "Không có việc gì, trước kia khi còn bé em còn leo cao hơn cũng không có chuyện gì, độ cao này cũng không làm khó được em đâu”

Thật sự cô có chút phải cố gắng, dù sao nhiều năm không vận động, bây giờ phải vận động quét dọn nhà cửa, khiến cô mệt mỏi rã rời.

Dì Vương nhìn thấy Giản Nhụy Ái trèo cao như thế, bà làm việc ở nhà họ Cụ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua cô chủ nào chịu làm việc nhà "Cô chủ, làm sao cô lại trèo cao như vậy? Mau xuống, tôi đến nhà họ Cụ tìm mấy người có thể làm việc này, cứ để cho các cô ấy làm là được"

Thật ra thì, cũng không phải do dì Vương gọi mà là Cụ Duệ Tường nhìn thấy Giản Nhụy Ái kiên trì muốn quét dọn vệ sinh, liền phái mấy người giúp việc trong nhà họ Cụ đến đây giúp một tay. Có thể nhìn ra cậu chủ vô cùng tốt và quan tâm cô chủ!

Giản Nhụy Ái thấy xuất hiện mấy cô gái xinh đẹp, không ngờ người giúp việc của Cụ Duệ Tường cũng muôn hoa đua thắm như thế.

Nhà của mình lại gọi người khác đến dọn dẹp khiến Giản Nhụy Ái cô có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên trì của dì Vương và Cụ Duệ Tường, cô cũng không muốn làm cho bọn họ lo lắng.

Từ trên cái ghế nhảy xuống, lúng túng nhìn mấy người giúp việc xinh đẹp "Cái kia làm phiền mấy người!"

Mấy người giúp việc vốn là thận trọng, sợ cô chủ là người khó tính, nhưng không ngờ lại có thể thiện lương như vậy, trên mặt mọi người đều mỉm cười: "Không có chuyện gì, đây là bổn phận công việc của chúng tôi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.