Năm năm sau
Sáng sớm, vốn là từ trước đến nay chưa từng thấy tuyết rơi nhưng bây giờ đang trắng xóa, bông tuyết bồng bềnh từ trên không rơi xuống.
Bên tường của cô nhi viện có dán áp phích, mà trên poster chính là hình ảnh một người đàn ông anh tuấn tiêu sái, toàn thân toát ra hơi thở bá vương, ánh mắt mang theo nỗi đau thương nhàn nhạt.
Người này chính là Đơn Triết Hạo!
Ngắn ngủn trong vòng ba năm, anh đã trở thành thiên vương trong giới nghệ thuật ở khu vực châu Á!
"Mẹ…….." Giản Tử Hạo đưa tay kéo vạt áo của Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái lấy lại tinh thần, mắt ngân ngấn nước mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trên poster. Đã năm năm không gặp, không biết anh đã sống như thế nào?
Năm năm trước cô không có cách nào đối mặt với Đơn Triết Hạo, đối mặt với người nhà họ Đơn, cho nên cô chọn cách rời xa Đơn Triết Hạo.
"Mẹ, chú ấy là ai? Tại sao mẹ nhìn thấy chú ấy lại rơi nước mắt?"
Giản Nhụy Ái bị Giản Tử Hạo hỏi liên tiếp, cô không thể nói cho Giản Tử Hạo biết người đàn ông đẹp trai trong tờ áp phích trước mặt chính là ba của bé, với tính cách của Đơn Triết Hạo chắc chắn sẽ cướp mất Giản Tử Hạo cho nên cô tuyệt đối không thể nói.
Cô hoảng hoảng hốt ôm lấy Giản Tử Hạo, thân thể nho nhỏ tràn đầy năng lượng của cậu bé khiến Giản Nhụy Ái tỉnh táo lại "Chú ấy là…….Chú ấy là minh tinh mà mẹ thích"
"Minh tinh? Mẹ sùng bái chú ấy, nhưng con cảm thấy chú ấy không đẹp trai bằng ba, ba là người đẹp nhất, con thấy mẹ không cần thích người trên poster, thích ba đi!"
Giản Nhụy Ái nhéo mũi Giản Tử Hạo "Tốt lắm, con xảo quyệt"
Giản Tử Hạo là do cô sinh ở Mĩ, khi đó Cụ Duệ Tường giúp cô rời khỏi Đơn Triết Hạo, bọn họ ở nước Mĩ cũng được hơn bốn năm, mới trở về nước không lâu!
Ra nước ngoài chủ yếu là muốn tránh khỏi Đơn Triết Hạo.
Trong khoảng thời gian này cô đã nghĩ thông suốt, khi đó cô đã lún quá sâu vào trong rừng rậm, nếu không cô và Đơn Triết Hạo cũng sẽ không đến nông nỗi như thế này, giữa bọn họ đã không còn khả năng.
Cô cúi đầu nhìn Giản Tử Hạo đang kéo áo mình "Chúng ta đi vào thôi! Viện trưởng đang đợi chúng ta."
Hôm nay, cô giống như mất hồn, cô có thể nhìn thấy hình của Đơn Triết Hạo ở khắp mọi nơi, gần đây khi nhìn thấy hình của anh, cô sẽ luôn bị mất hồn.
Giản Tử Hạo bất đắc dĩ lắc đầu một cái, kéo tay Giản Nhụy Ái, đi vào trong cô nhi viện.
"Viện trưởng……." Giản Nhụy Ái ngắm nhìn bốn phía, hôm nay người trong cô nhi viện thật là nhiều, khiến cô có chút không quen.
Viện trưởng nhìn thấy Giản Nhụy Ái liền mỉm cười, dù sao bà cũng là người nhìn Giản Nhụy Ái lớn lên, cũng có rất nhiều tình cảm đối với cô.
"Hạo Hạo, hôm nay lại muốn tới chơi với các bạn nhỏ sao?"
Giản Nhụy Ái nhìn Giản Tử Hạo, xoa đầu cậu bé, dặn dò: "Hạo Hạo, nhanh chào viện trưởng."
"Chào viện trưởng!" Giản Tử Hạo khom người chào.
"Thật là ngoan, dáng dấp càng ngày càng đẹp trai" Viện trưởng ôm lấy Giản Tử Hạo, từ đáy lòng đều yêu thích bé, dáng vẻ đẹp trai hơn nữa còn hiểu chuyện, hướng về phía Giản Nhụy Ái cười: "Hôm nay trong viện vô cùng náo nhiệt, thiên vương châu Á Đơn Triết Hạo muốn tới cô nhi viện để an ủi những đứa bé, nếu không sai biệt lắm thì chắc cũng gần tới rồi"
"Cái gì?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc kêu lên, mới để ý là mình đã luống cuống "Thật xin lỗi, viện trưởng!"
"Con nhìn xem một chút, có rất nhiều nữ sinh như vậy, đây đều là người hâm mộ của minh tinh đó, còn đến đây trước từ ngày hôm qua, những người này quả thật là hâm mộ đến mức quá điên cuồng, viện trưởng giống như không chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Giản Nhụy Ái, vui mừng nói.
Giản Nhụy Ái nhìn về đám người hâm mộ phía trước, thấy trong mắt bọn họ đều tràn đầy mơ ước, tuyệt đối sẽ không cảm thấy mệt mỏi, chờ người mình thích nhất, dĩ nhiên sẽ không ai cảm thấy mệt mỏi, có lẽ cũng coi như là một loại hạnh phúc.
"Đại hội trình diện, anh Triết Hạo đến rồi !"Người hâm mộ đồng loạt hô lên.
"Thật, mau nhìn giúp tôi một chút kiểu tóc có bị rối không?"
Những người hâm mộ đều vội vàng chỉnh đốn lại mình, tất cả mọi người đều muốn Đơn Triết Hạo nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất của mình nhưng tất cả bọn họ đều không biết, Đơn Triết Hạo lại chẳng để ý, ngay cả nhìn bọn họ một cái cũng không thèm
Vừa nghe đến Đơn Triết Hạo đã tới, cả người Giản Nhụy Ái liền chấn động, sắc mặt tái nhợt.
"Nhụy Ái, làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"Viện trưởng nhìn Giản Nhụy Ái có chỗ không đúng, thấy sắc mặt cô càng ngày càng khó coi.
"Mẹ, mẹ không thoải mái thì đi về trước đi! Một mình con ở cô nhi viện sẽ không có chuyện gì đâu" Giản Tử Hạo biết mẹ ngu ngốc của mình đang suy nghĩ gì?
"Vậy con phải ngoan ngoãn, viện trưởng, con đi về trước, tối nay con sẽ trở lại, Hạo Hạo liền làm phiền người" Giản Nhụy Ái không yên lòng nhìn con trai rồi quay qua mỉm cười với viện trưởng.
Nhìn bóng lưng gấp gáp rời đi của Giản Nhụy Ái, viện trưởng cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng bà biết cô không thoải mái là giả, Giản Nhụy Ái giống như đang trốn tránh cái gì đó.
Cô sẽ trốn tránh cái gì được? Có lẽ là do bà nghĩ hơi nhiều.
Giản Tử Hạo nhìn bóng lưng rời đi của Giản Nhụy Ái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thở dài thật sâu.
"Đơn Triết Hạo đến rồi! Mọi người nhanh đi ra đi!"
Một tiếng hô hào, trong lòng Giản Nhụy Ái bỗng run lên, nên làm cái gì? Không thể để cho Đơn Triết Hạo nhìn thấy mình, ánh mắt hồ nghi nhìn đám người đang tụ tập, chạy về phía ngoài cửa.
Nếu cô đi theo đám người, đông đúc lại lộn xộn như thế, chắc chắn Đơn Triết Hạo sẽ không thể phát hiện ra cô.
Ở trong đám người chật trội, Giản Nhụy Ái bị kẹp chặt đến muốn ngất xỉu, liều mạng muốn chen ra khỏi đám người, nhưng cô không đủ sức.
Không biết từ lúc nào cô bị đám người chen chúc đẩy đến bên cạnh xe, bốn phía vang lên ‘Đơn Triết Hạo, em yêu anh!’
Giản Nhụy Ái không ngờ Đơn Triết Hạo lại có thể có khả năng làm người ta hâm mộ như vậy, cửa xe đột nhiên mở ra, một đôi giày da màu đen xuất hiện, sau đó cả toàn thân tây trang nghiêm chỉnh, kính mắt màu đậm, hơi thở lạnh thấu xương đứng ở ngoài xe, đôi tay chỉnh lại tây trang của mình.
Động tác đơn giản như thế, lại có thể khiến người nhìn muốn ngất xỉu, mọi người xung quanh đều liều mạng reo hò.
Thân thể Giản Nhụy Ái bỗng run lên, mùi vị quen thuộc giống như một dây cung nhỏ, gắt gao buộc chặt ở trong lòng cô, khiến cho cô không có cách nào đối mặt được với Đơn Triết Hạo.
Thời gian năm năm, Đơn Triết Hạo giống như gầy hơn trước, cô vội vàng cúi đầu, giấu mình ở trong góc khuất nhất, hi vọng ánh mắt của anh sẽ không nhìn thấy mình.
Sau đó, Đơn Triết Hạo được vệ sĩ bảo hộ đi vào cô nhi viện, một đám người liền đuổi theo Đơn Triết Hạo đi vào.
Giản Nhụy Ái cũng không biết mình bị làm sao nữa? Trải qua sóng to gió lớn, cô cho là mình đã thoát ra được khỏi ám ảnh, nhưng cô không khống chế được trái tim của mình, muốn đến gần Đơn Triết Hạo, vô sỉ muốn nhìn anh lâu hơn một chút, cho dù chỉ một cái cũng tốt.
Cô núp ở một bên cây cột, ánh mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào bên trong.
Đơn Triết Hạo ở trên sân khấu, chiếc nhẫn kim cương trên tay giống như phát sáng, thân thể cường tráng cộng thêm quần áo màu đen, trước sau như một đều là phong cách của anh, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần
Anh vẫn luôn xa xôi như vậy, thế nhưng mọi phương diện đều rực rỡ phát sáng, muốn che giấu cũng không thể che giấu nổi hào quang của anh.
"Hạo, có phải anh đã quên em, đã lấy một người con gái khác làm vợ?"
Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên khiến Giản Nhụy Ái hoàn hồn "Bằng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hãy hoan nghênh vị khách lớn hôm nay của chúng ta, anh chính là………."
"Đơn Triết Hạo………" Toàn hội trường đồng thanh hét chói tai.
"Đúng! Thiên vương châu Á của chúng ta, cũng chính là tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị, Đơn Triết Hạo tiên sinh…….."
"Đơn Triết Hạo……… Đơn Triết Hạo……."
Thật ra thì anh vô cùng ghét những người ríu rít giống như chim sẻ ở bên dưới, ánh mắt tản ra tia lạnh lẽo "Được rồi!" Đơn Triết Hạo đưa tay ra, âm thanh phía dưới giống như bị khống chế, đồng loạt ngậm miệng lại.