Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 186: Chương 186: Làm bà mai




Giản Nhụy Ái theo Đơn Triết Hạo đi vào dự tiệc, đi tới đi lui bên trong đều là những người mặc quần áo lộng lẫy của xã hội thượng lưu, nên cô hơi vội vàng dựa sát vào Đơn Triết Hạo.

Cô rất không thích những nơi như thế này bởi quá mức xa hoa.

"Tiểu Nhụy, đừng sợ, có anh ở đây, thả lỏng một chút." Đơn Triết Hạo nắm tay của cô, an ủi cô.

Sự xuất hiện của bọn họ trở thành tiêu điểm nhất của bữa tiệc, rất nhiều ánh đèn rọi vào họ, Đơn Triết Hạo cầm lấy ly rượu người phục vụ bưng tới, đưa ly rượu nho cho Giản Nhụy Ái.

Vừa vào cửa, liền có rất nhiều người nối tiếp không dứt mỉm cười mời rượu bọn họ, Đơn Triết Hạo cầm ly rượu lên cười mấy tiếng, khẽ mím môi.

Giản Nhụy Ái biết mình là bạn gái Đơn Triết Hạo, cho nên không thể khiến anh mất thể diện, nhìn có người kính mình, liền bắt chước động tác của Đơn Triết Hạo, uống một hớp rượu, nhưng có thể vì uống quá nhanh, mùi rượu xông thẳng cổ họng, giống như sắp lao ra lỗ mũi, khiến cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được ho khan mấy tiếng.

Oa! Rượu này đắng quá!

"Tiểu Nhuỵ, em không sao chứ?" Đơn Triết Hạo không yên lòng vỗ lưng cho cô, thấy cô tốt hơn nhiều mới nói: "Ngốc à, rượu không thể uống nhanh như vậy, uống rượu chậm một chút thì sẽ không bị sặc."

Đơn Triết Hạo kéo Giản Nhụy Ái đến bên cạnh bàn thức ăn, gắp mấy miếng bánh ngọt cho cô, "Đói bụng không? Ăn ít bánh ngọt đi. "

"Ừm!" Giản Nhụy Ái cảm kích nhận lấy bánh ngọt, đúng là cô đang đói bụng, từ khi bị Đơn Triết Hạo gọi đi theo, đến bây giờ còn chưa ăn gì, nhìn thấy đồ ăn cô liền quên mất hình tượng ăn từng miếng to.

"Cẩn thận một chút, ăn chậm một chút, không ai giành ăn với em, nhìn xem miệng em đầy dầu rồi." Đơn Triết Hạo vịn mặt của cô, chăm chú lau miệng giúp cô, khi đụng phải đôi môi căng mọng của Giản Nhụy Ái , anh liền cảm thấy cả người biến hóa, cổ họng khô nóng. Cô gái đáng chết, dùng ánh mắt vô tội như vậy nhìn mình, rõ ràng đang dẫn dụ mình phạm tội.

Hôm nay Cụ Duệ Tường mặc quần áo màu trắng, trời sanh anh chỉ thích màu trắng, trái ngược với Đơn Triết Hạo, nhưng ngồi trong đám người vẫn chói mắt, bên cạnh là cô gái đáng yêu, đang nhỏ giọng nói chuyện bên tai anh.

Ánh mắt của anh xuyên qua biển người duy chỉ dừng lại ở trên người Giản Nhụy Ái, mấy ngày không gặp Giản Nhụy Ái, hình như cô mập lên rất nhiều, nhìn động tác thân mật của bọn họ, cũng biết Đơn Triết Hạo rất tốt với cô.

Vốn những bữa tiệc như thế này Đơn Triết Hạo không cần đích thân tới tham dự, nhưng anh vẫn tới vì muốn đưa Giản Nhụy Ái đến trước mặt mọi người, để bọn họ biết người yêu của anh. Cụ Duệ Tường cười lạnh, Đơn Triết Hạo bề ngoài mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại như đứa trẻ.

Vương Thiến Như đang nói chuyện, lại nhìn thấy Cụ Duệ Tường chăm chú nhìn một chỗ, ánh mắt cô ta không khỏi sáng lên, hô to: "Tiểu Nhuỵ, Đơn Triết Hạo. . . . . ."

Cụ Duệ Tường quay đầu đưa mắt nhìn cô gái sau lưng, chỉ thấy cô nhìn mình bĩu môi, anh cũng không thể làm gì, gặp mặt ở chỗ này, tránh cũng không được.

"Hạo, Tiểu Nhuỵ !" Cụ Duệ Tường chào hỏi, giống như lúc trước bọn họ không có chuyện gì xảy ra. Bạn bè bình thường gặp mặt mà thôi.

Đơn Triết Hạo nhìn về phía Cụ Duệ Tường gật đầu một cái, ôm Giản Nhụy Ái vào trong ngực.

Giản Nhụy Ái muốn giãy giụa cũng không được, đành phải từ bỏ, sợ người đàn ông bên cạnh ầm ĩ, chỉ có thể nhìn về phía bọn họ gật đầu một cái.

Vương Thiến Như chạy nhanh tới, kéo Giản Nhụy Ái từ trong ngực Đơn Triết Hạo ra, "Cậu không ở nhà với bà nội à, sao lại đến nơi này?"

"A!" Giản Nhụy Ái kinh ngạc, sững sờ mấy giây rồi nói: "Là Hạo đó, anh ấy dẫn mình đến."

Đúng lúc, có một người đàn ông mặc âu phục đi đến, "Tổng giám đốc Đơn, đã lâu không gặp!"

Đơn Triết Hạo bắt lấy tay của người đàn ông, mỉm cười đáp lễ: "Đã lâu không gặp."

Giản Nhụy Ái không cần đoán cũng biết người đàn ông trước mắt hẳn có thân phận khá cao, nếu không Đơn Triết Hạo cũng sẽ không khách sáo với anh ta như thế.

Anh xoay người ghé vào bên tai Giản Nhụy Ái khẽ nói: "Anh đi qua đây một lát, em không được thân mật với Cụ Duệ Tường."

"Cái gì?" Giản Nhụy Ái bĩu môi, đẩy Đơn Triết Hạo một cái, anh nghĩ cô là dạng con gái gì? Cô nhìn Đơn Triết Hạo đi đến chỗ khác với người đàn ông kia, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi anh.

Cụ Duệ Tường đứng sau lưng lẳng lặng nói: "Xem ra Tiểu Nhuỵ sống rất hạnh phúc."

"Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái quay lại nhìn Cụ Duệ Tường, không biết nên nói cái gì.

"Không có gì, chúng ta không phải đã nói rõ rồi, chúng ta là bạn bè, chẳng lẽ anh lại không thể thông cảm cho em." Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái áy náy trong lòng, cũng biết cô là người hiền lành.

"Duệ Tường, cám ơn anh." Giản Nhụy Ái chỉ có thể nói cám ơn Cụ Duệ Tường, trong lòng cô Đơn Triết Hạo và Giản Tử Hạo rất quan trọng, nhưng Cụ Duệ Tường cũng có vị trí nhất định trong lòng cô.

Nếu như anh có thể hạnh phúc, cô sẽ càng thêm vui vẻ, thật ra thì chuyện cô quan tâm nhất chính là việc kết hôn của anh, nhìn Vương Thiến Như kiên trì đợi anh, cô tin tưởng nếu có Vương Thiến Như ở bên cạnh, thì anh nhất định sẽ hạnh phúc.

Mặc dù Đơn Triết Hạo nói chuyện với người khác, nhưng ánh mắt anh vẫn không thể rời khỏi Giản Nhụy Ái, anh rất sợ Cụ Duệ Tường cướp cô đi khỏi anh, trong lòng anh cảm thấy thấp thỏm không yên.

Vương Thiến Như nghe bọn họ khách sáo nói chuyện với nhau, cô không kiên nhẫn được nữa "Hai người cứ tiếp tục nói chuyện phiếm đi nhé, em đi xem có món nào ngon không?"

Cô xoay người chạy thật nhanh như một làn khói, Giản Nhụy Ái nhìn cô mà không nhịn được cười ra tiếng.

"Duệ Tường, hình như Thiến Như rất yêu thích anh."

"Tiểu Nhuỵ, em có thể giúp anh chuyện này được không?" Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái, bình tĩnh hỏi.

"Duệ Tường, có việc gì anh nói đi." Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Cụ Duệ Tường.

"Em đừng để Vương Thiến Như tới tìm anh nữa." Cụ Duệ Tường nói, thật ra thì Vương Thiến Như rất tốt, nhưng trong lòng anh không thể chứa được bất kỳ ai nữa, hơn nữa với thân phận của anh, cũng không có quyền được yêu.

Anh biết rất rõ Vương Thiến Như có tình cảm với anh, cũng biết mình không thể cho cô hạnh phúc được, vậy thì đừng cho cô ấy hi vọng làm gì.

Giản Nhụy Ái không hề kinh ngạc, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của cô, mặc dù bề ngoài Cụ Duệ Tường lạnh như băng, nhưng trong lòng anh dịu dàng và tốt bụng hơn bất kỳ ai.

Nhưng cô tin tưởng vận mệnh của ai cũng khó mà nói trước, "Duệ Tường, em không thể ngăn cản bất luận người nào làm chuyện gì, Thiến Như làm như vậy tự nhiên có nguyên nhân của cô ấy, anh cũng không thể ngăn cản cô ấy, em không đồng ý với anh, thật xin lỗi."

"Tiểu Nhuỵ." Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái sẽ không giúp mình, anh cũng không muốn ép buộc cô, "Tiểu Nhụy, anh mệt mỏi, nên đi về trước, em mau đi tìm Hạo đi, anh ta chắc là đang ghen đó."

Giản Nhụy Ái quay đầu nhìn Đơn Triết Hạo, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, "Được rồi! Duệ Tường, anh về cẩn thận chút."

Chuyện của anh ấy và Vương Thiến Như ngày sau còn dài, cô tin tưởng bọn họ chắc chắn sẽ có duyên phận với nhau.

Vương Thiến Như nhìn Cụ Duệ Tường đang rời khỏi hội trường, vội chạy nhanh theo sau, nhân cơ hội trừng mắt nhìn Giản Nhụy Ái, thật ra thì ngay lúc bọn họ nói chuyện, cô đã ở ngay bên cạnh nghe lén.

Giản Nhụy Ái nhìn cô khoát tay, ý bảo cô chạy nhanh theo sau, thật ra thì hai người bọn họ có thể ở chung, đối với Cụ Duệ Tường cũng không phải là chuyện xấu, dù sao thì Vương Thiến Như rất hiền lành.

"Em thấy làm bà mai rất dễ chịu à?" Đơn Triết Hạo cầm ly, đi tới bên cạnh Giản Nhụy Ái, ôn tồn nói.

Giản Nhụy Ái chưa kịp chuẩn bị đã nghe thấy tiếng của anh, cô giật mình, "Đáng ghét."

Người đàn ông này, lời nói lúc nào cũng đơn giản như vậy, nhưng lại có thể làm cho cô thấy thật vui vẻ, được một người đàn ông như vậy yêu thương, là chuyện hạnh phúc biết dường nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.