Đơn Triết Hạo không nhịn được mà chốc chốc lại nhìn đồng hồ trên tay,
thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong chẳng có động tĩnh gì
cả, không nhịn được mà gọi: "Này, Tiểu Nhụy, em có sao không?"
Gọi mấy tiếng không ai trả lời, Đơn Triết Hạo đề cao cảnh giác, nghi ngờ đã có chuyện xảy ra, anh dùng lực vỗ vỗ vào cửa nhà vệ sinh: "Tiểu
Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."
Theo bản năng, anh lập tức hiểu ra đã có chuyện không hay xảy đến, dùng
sức đạp cánh cửa một cái, ‘cạch’ cửa phòng lập tức bị mở ra, bên trong
căn phòng trống rỗng.
Đáng chết, một cỗ dự cảm chẳng lành truyền qua đầu anh, hai tay anh cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi của mình.
Đơn Triết Hạo bắt mình phải tỉnh táo, quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, rồi anh nhìn thấy cánh cửa sổ nhỏ bị mở tung.
Anh đi đến xem, cái này cửa sổ này thông ra bên ngoài, cửa sổ đã bị ai đó dùng sức đạp mạnh nên vỡ tung: "Đáng chết."
Trong nhà vệ sinh có tiếng thét lớn, truyền đến cả phòng của thuyền
trưởng và phục vụ, Đơn Triết Hạo miêu tả lại tất cả mọi chuyện bằng vốn
tiếng anh lưu loát của mình, sau đó mọi người tản ra, tập trung tìm
kiếm.
Lúc này, chính là lúc hoàng hôn, hoàng hôn xinh đẹp gắt trên biển, người trên thuyền không ai có tâm tình đi thưởng thức hoàng hôn.
Giản Nhụy Ái tỉnh lại, phát hiện mình ở trong một căn phòng nhỏ vô cùng âm u, cả tay chân đều bị trói lại
Cô lập tức hiểu ra chuyện mình bị bắt cóc, có người bắt cóc mình lên
ca-nô sao?, chẳng lẽ đó là dư đảng của ông chủ Trần, vừa suy nghĩ đến
chuyện đó, một trận sợ hãi chảy đến, đánh úp vào cõi lòng cô.
Giãy giụa, tay chân bị trói chặt, cô chỉ có thể liều mạng khắc chế sự sợ hãi trong lòng, để cho tâm mình bình tĩnh lại, nghiêng tai nghe âm
thanh nước biển, ánh mắt của cô sáng lên, có âm thanh nước biển, chứng
minh cô vẫn còn ở trên thuyền, cô nhất định phải đến lúc Đơn Triết Hạo
đến cứu cô.
Thời điểm cô vô cùng hoảng hốt, cửa phòng chợt mở ra, tia sáng le lói
bắn vào mắt cô, có ba người đàn ông đang đi vào, thứ ánh sáng mạnh mẽ
khiến Giản Nhụy Ái hung hăng khép mắt lại.
Khi cô khẽ hí mắt, nhìn thấy ba người đàn ông kia mặc đồng phục của nhân viên phục vụ trên du thuyền, trên mặt đều mang mặt nạ.
"Cố quản cô ta cho tôi, buổi tối ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá."
Người đàn ông trung niên, thân thể cao lớn lên tiếng phân phó
Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn bọn họ, không thấy rõ vẻ mặt của bọn họ,
thậm chí ngay cả giọng nói của bọn họ như thế nào cô cũng không nghe rõ, giọng nói của họ rất khó nghe, giống như giả bộ vậy.
"Đại ca, hàng tốt thế này, trước hết để cho các anh em nếm thử một chút, sau đó ném xuống biển làm mồi cho cá, nếu không quá lãng phí lương thực quốc gia rồi."
Giản Nhụy Ái nghe lời nói bỉ ổi kia, cô liền đoán ra bọn họ muốn làm cái gì, trái tim đập thình thịch, trên mặt tràn đầy sợ, đem thân thể co rút thành một cục, nghĩ xem tiếp theo sẽ như thế nào, làm sao để tránh sự
cưỡng bức của bọn họ
Người dẫn đầu hung hăng ra lệnh: "Đáng chết, không được vừa nhìn thấy nữ nhân liền động dục, nếu làm hư việc, để xem tôi thu thập các người như
thế nào, thôi tôi ra ngoài kiểm tra tình hình một chút."
"Vâng ạ." Người đàn ông kia cười mấy tiếng.
Cái nụ cười này khiến Giản Nhụy Ái rợn cả tóc gáy, cô hy vọng người đàn
ông được gọi là “đại ca” kia đừng đi, có lẽ cô sẽ an toàn hơn.
Cạch, ngay sau đó cửa phòng bị đóng lại, thân thể Giản Nhụy Ái run run,
mang theo ánh mắt kinh hoàng nhìn bọn họ: "Các người, các người muốn làm gì."
"Ha ha, cô gái xinh đẹp, dù sao, bây giờ chúng ta cũng rỗi rãnh không có việc gì làm, có muốn cùng ba chúng tôi vui đùa một chút không, yên tâm, chúng ta sẽ yêu thương cô." Người đàn ông đang nói chuyện, đi từng bước đến bên cạnh Giản Nhụy Ái, thiếu chút nữa chảy ra nước miếng.
Cô rất hối hận, tại sao không để cho Đơn Triết Hạo đi theo cô vào nhà vệ sinh, có lẽ chuyện cũng sẽ không xảy ra như thế này.
Đơn Triết Hạo căn cứ theo giả thuyết, học chạy ra cửa sổ, từ nhỏ đến lớn anh đã là người có tư duy nhanh nhẹn, năng lực phán xét vô cùng tốt, mà cũng thường tham gia các cuộc huấn luyện dã ngoại, cho nên trò chơi tìm người, anh nói là chuyên gia, không ai dám có ý kiến .
Leo ra cửa sổ, không nghĩ đến phía sau cửa sổ lại là bãi đất hoang, cái chỗ này là rất ít có người ra vào
Anh cẩn thận đi về phía trước, cố ý bước thật nhẹ nhàng, ánh mắt sắc bén quét nhìn chung quanh, Đơn Triết Hạo thật sự rất muốn tìm được Giản
Nhụy Ái một cách nhanh nhất, trễ một khắc, Giản Nhụy Ái liền nguy hiểm
thêm một phần.
Đơn Triết Hạo liều mạng khắc chế suy nghĩ của mình, những ý nghĩ này
liền như ma quỷ ăn mòn tư tưởng của anh, để cho cõi lòng anh run rẩy.
Giống như Ngày Tận Thế đến, Địa Cầu bị hủy diệt, tăng thêm sự kinh
khủng, anh càng thêm hận mình, lại một lần nữa để cho Giản Nhụy Ái rơi
vào nguy hiểm, có lẽ, anh thật sự không xứng đáng làm chồng của cô
Nếu như Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện gì, anh thật sự không thể nào tưởng
tượng được, mình sẽ sống như thế nào, loại tâm tình này, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Giản Nhụy Ái kinh hoàng nhìn chằm chằm hai người đàn ông bỉ ổi nhìn đi
về phía mình, cô run rẩy nói: "Các người không cần qua đây, tôi và các
người không thù không oán, các người bắt cóc tôi là muốn làm gì, nếu như muốn tiền, tôi sẽ đưa tiền cho các người, chỉ cần các người không qua
đây là được."
Cô liều mạng lui về phía sau, sợ đến nước mắt cũng xông ra khỏi hốc mắt, Giản Nhụy Ái chỉ có thể kiềm chế lại, nếu không hai người đàn ông bỉ ổi kia sẽ càng thêm hưng phấn
Một người đàn ông nở nụ cười tà ác, trong mắt đều là ý tham lam: "Ha ha. . . . . . Chúng tôi không lấy tiền, chúng tôi chỉ cần người, phụ nữ mềm mại như cô càng thích."
"Các người đừng qua đây, qua đến, tôi sẽ la lên cứu mạng." Giản Nhụy Ái từng bước từng bước lui về sau.
"Ha ha. . . . . ." Hai người đàn ông này hình như không hề sợ sự hâm dọa của Giản Nhụy Ái, đem theo đôi mắt đầy dục vọng, đi đến bên người Giản
Nhụy Ái
Vào giờ khắc này, trong đầu Giản Nhụy Ái chỉ có bóng dáng của Đơn Triết
Hạo, vì sao anh chưa đến cứu mình nữa, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
‘Bằng, bằng. . . . . ’ mấy tiếng súng vang lên, ở trong căn phòng nhỏ tối ôm, thanh âm này càng rõ ràng.
Giản Nhụy Ái mở mắt, thấy hai mắt của người đàn ông bỉ ổi trợn to, ngã
xuống đất, Đơn Triết Hạo giống như một chiến sĩ cầm súng oai vệ đứng
trước mặt cô
Lúc nhìn thấy hai người đàn ông này khi dễ Giản Nhụy Ái, đại não Đơn
Triết Hạo không cách nào suy nghĩ được, anh tức giận móc súng ra, bất
chấp tất cả giết hai người bọn họ, bọn họ đã chọc giận Đơn Triết Hạo,
muốn nhúng chàm Giản Nhụy Ái rồi, thật đáng chết.
"Tiểu Nhụy." Đơn Triết Hạo ôm chặt lấy Giản Nhụy Ái, đem thân thể mềm mại của cô ôm thật chặc vào trong ngực.
Giản Nhụy Ái cố nén sợ hãi xuống, cắn môi, mặc cho Đơn Triết Hạo đem cơ
thể mình ôm vào trong ngực anh, gần sát trong ngực của anh, có một hương hoa dịu dàng và ấm áp khiến cho cô bình tâm trở lại
Cô biết Đơn Triết Hạo sẽ đến cứu cô, Đơn Triết Hạo là một người chiến sĩ trong lòng cô, mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, anh cũng sẽ không
chùn bước khi cô gặp khó khăn.
Đơn Triết Hạo đau lòng, tay không khỏi trói chặt, cảm giác thân thể Giản Nhụy Ái cứng ngắc, nóng nãy hỏi "Tiểu Nhụy, em có sao không?."
"Hạo, hiện tại chúng ta đang ở nước ngoài, hai người kia chết, có xảy ra chuyện gì không." Cô mờ mịt nhìn Đơn Triết Hạo, cô không hy vọng Đơn
Triết Hạo vì cô mà ngồi tù
"Đứa ngốc, không có chuyện gì, nếu như hai người kia là phạm nhân mới
trốn tù, cảnh sát sẽ không làm gì chúng ta, ngược lại sẽ còn có phần
thưởng, vì đã thay cảnh sát lập công." Đơn Triết Hạo nhìn gương mặt tiều tụy của Giản Nhụy Ái, trong lòng bỗng đau xót, bàn tay khẽ xoa gương
mặt của cô.
Buổi sáng, xem tin tức trên báo chí, đã nhìn thấy cảnh sát đang bắt giữ
hai kẻ trốn thoát khỏi nhà tù, không nghĩ đến để bọn người xâm nhập trên thuyền, nếu không phải anh kịp thời chạy tới, hậu quả rất khó lường.
Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt mê man nhìn Đơn Triết Hạo, cảm giác lời của anh không hề phạm pháp, cô càng thêm mơ hồ.