“Làm sao thế?” Ôn Đình Vực ngước mắt nhìn về phía Có Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm cười khan: “Tôi còn cho rằng anh nhìn thấy tôi bị bỏng sẽ kích động rôi vô cùng đau lòng, sau đó hưng sư động chúng mang tôi đến bệnh viện, trong tiểu thuyết đều viết như vậy.”
Nhưng cô cũng không hy vọng Ôn Đình Vực sẽ như vậy, bằng không đã không cố ý giấu Ôn Đình Vực chuyện tay mình bị thương.
Nhưng thái độ này của Ôn Đình Vực vẫn khiến cô cảm thấy là lạ, đây cũng quá không phù hợp với đặc điểm của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết rồi.
Khóe miệng Ôn Đình Vực co rút: “Là tìm một chiếc trực thăng sau đó đem cô đến bệnh viện, tìm chuyên gia trị bỏng tốt nhát thế giới tới điều trị cho cô?”
Cố Niệm Niệm hưng phán gật đầu: “Đúng vậy, đúng, chính là như vậy. Trong tổng tài văn đều viết như thế!”
Trong tổng tài văn chỉ cần nữ chính rớt một cọng tóc, tổng tài đều sẽ đau lòng đến chết đi sống lại, sau đó lại hưng sư động chúng một phen.”
Ôn Đình Vực như có thâm ý khác mà nhìn Cố Niệm Niệm một cái: “Cố Niệm Niệm, xem ít truyện người lớn một chút, xem nhiều sẽ tổn thương tinh thần.”
Cô Niệm Niệm biện giải nói: “Truyện người lớn gì chứ! Tôi xem chính là tổng tài văn, tổng tài văn! Mới không phải truyện người lớn đâu!”
“Có gì khác nhau sao?” Ánh mắt Ôn Đình Vực thản nhiên.
“Đương nhiên là có khác nhau.”
“Cô đừng nói với tôi tổng tài văn không miêu tả tình tiết tổng tài lên giường.”
“Đương nhiên sẽ miêu tả.” Có Niệm Niệm vô thức nói.
Nói xong thì mặt cô cũng đỏ lên. Không xong rồi, mình lại mắc bẫy của Ôn Đình Vực.
Người đàn ông này thật sự quá xảo quyệt, mình căn bản không phải đối thủ của anh ta.
“Vậy là đúng rồi.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Cố Niệm Niệm không còn lời gì để nói.
Ăn cơm xong, Ôn Đình Vực đi vào phòng mình, một lát sau anh mang ra một cái hộp nhỏ.
Hộp nhỏ rất cổ xưa, xem ra là có một ý nghĩa nhất định.
“Ngồi xuống.” Ôn Đình Vực nói với Cố Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm ngồi xuống.
“Đây là cái gì?” Cô tò mò nhìn hộp nhỏ trên tay Ôn Đình Vực.
“Dầu bôi trơn.” Khóe môi Ôn Đình Vực khẽ nhéch.
Cố Niệm Niệm sợ tới mức dùng tay bảo vệ chính mình: “Anh muốn làm gì, tuy rằng tôi muốn báo đáp anh, nhưng cũng sẽ không lấy thân báo đáp.”
Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm giống như một con mèo xù lông liền nỗi lên tâm tư muốn trêu đùa cô, anh cười như: không cười mà nhìn Cố Niệm Niệm: “Cố Niệm Niệm, cô có biết ở cổ đại nếu dũng sĩ nào đó cứu một cô nương, cô nương muốn lấy thân báo đáp, dũng sĩ kia sẽ nói thế nào không?”
“Tôi làm sao biết được.” Cố Niệm Niệm theo bản năng nói, vẻ mặt đề phòng nhìn Ôn Đình Vực.
Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên ý cười: “Nếu cô nương kia lớn lên xinh đẹp, dũng sĩ kia sẽ nói, xem như điều này là thật. Nếu cô nương kí lớn lên xấu xí, dũng sĩ kia sẽ nói, cô nương ngàn vạn không cần.”
Cố Niệm Niệm nghi hoặc nhìn Ôn Đình Vực, không rõ Ôn Đình Vực có ý tứ gì.
Câu chuyện nay cùng với dầu bôi trơn trên tay Ôn Đình Vực có liên quan gì?
Ý cười trong mắt Ôn Đình Vực càng sâu: “Cho nên cho dù cô thật muốn hiến thân cho tôi, tôi cũng sẽ nói cô nương không cần đâu, hiểu chưa, hửm?”
Có Niệm Niệm rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Đình Vực: “Anh có ý gì, anh là đang cười nhạo tôi xấu!”
Giây tiếp theo, toàn bộ thân thể Ôn Đình Vực bông nghiêng về phía trước, môi anh cơ hồ gần sát bên tai Cố Niệm Niệm: “Nếu cô có thể đem tôi câu dẫn lên giuòng, vậy liền chứng minh cô không xấu.”
Anh tuy là nói giỡn, nhưng ngữ khí lại mang theo vô vàn ái muội.
Mặt Có Niệm Niệm thoát cái liền đỏ lên.
Ai bảo người đàn ông này vừa rồi dám trêu đùa mình.
“Không đưa tay ra, vậy bị đau chính là cô.” Ôn Đình Vực sâu kín nói.
Cố Niệm Niệm đảo mắt, một lát sau liền đúng lý hợp tình mà đem tay mình đưa ra.