Lần này Cố Niệm Niệm rất hào phóng, chọn đồ nhiều hơn nữa lại đắt.
Ông chủ nghĩ, làm bảo mẫu cho nhà có tiền thật đúng là không giống nhau, ra tay chính là rất hào phóng.
Rất nhanh, đồ ăn đã làm xong. Bên cạnh xe đẩy có một bàn nhỏ, bên cạnh để máy chiếc ghé nhựa.
Ban đầu Cố Niệm Niệm vẫn rất bất an, nhưng Lâm Thải Tình rất hiền hòa, đi đến ghé nhựa ngồi xuống.
“Niệm Niệm, xác thực ăn khá ngon.” Lâm Thải Tình nêm thử, hương vị xác thật không tồi.
Có Niệm Niệm lập tức vui vẻ, “mẹ chồng” thật đúng là hiền hoa, thật là đình dị!
Đang nghĩ ngợi thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, là của Ôn Đình Vực.
Lâm Thải Tình cũng nhìn thấy thông báo trên điện thoại của Cố Niệm Niệm là số của Ôn Đình Vực.
Bà không khỏi hiểu ý cười cười: “Niệm Niệm, tình cảm vợ: chồng son hai con cũng không tệ lắm, Đình Vực làm việc bận như vậy còn nhớ đến gọi điện thoại cho con.”&p Có Niệm Niệm đỏ bừng mặt.
*A lô” Đại khái vừa rồi bị Lâm Thải Tình nói như vậy, thanh âm của Có Niệm Niệm có vẻ đặc biệt thẹn thùng.
“Sao lại không ở nhà?” Thanh âm Ôn Đình Vực trầm thấp.
Anh vừa mới trở về, bởi vì biết cuối tuần Cố Niệm Niệm không cần đến trường học, trong lòng hơi động, muốn giữa trưa trở về ăn cơm.
Lại không nghĩ tới Có Niệm Niệm không ở nhà.
Kỳ thật Cố Niệm Niệm không ở nhà một mình anh cũng có thể ăn cơm trưa, nhưng bỗng nhiên liền cảm thấy không có gì thú vị nữa.
*Tôi đang ở cùng mẹ.” Cố Niệm Niệm nói.
Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động: “Mẹ tôi đã trở lại?”&p Việc Lâm Thải Tình trở về hoàn toàn đột nhiên, căn bản không cùng bắt kỳ ai chào hỏi.
“Ừm, đang cùng tôi ăn đồ ăn.” Cố Niệm Niệm nói.
“Hai người ở đâu, tôi lập tức tới.” Ôn Đình Vực nói.
Cố Niệm Niệm báo một địa chỉ, một lát sau Ôn Đình Vực liền tới.
Anh lái một chiếc Bugatti Veyron vô cùng phong cách, một đường thu hút vô số ánh mắt, cuối cùng dừng lại trước một quán nhỏ.
Lúc xuống xe Ôn Đình Vực hơi sửng sốt.
Anh nhìn thấy người mẹ cao quý xuất trần của mình đang ngồi bên cạnh bàn nhỏ cùng Cố Niệm Niệm, trước mặt bày mấy hộp nhựa, bên trong là những xiên tre có xiên rau dưa và thịt vân vân, mặt trên có bao phủ một tầng ớt cay.
béo ngậy.
Mí mắt Ôn Đình Vực giật giật.
Có Niệm Niệm ngồi ở nơi đó anh còn có thể lý giải.
Nhưng là mẹ mình cũng ngồi ở đó, Ôn Đình Vực quả thực hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
“Đình Vực, con đến rồi à, mau tới đây.” Lâm Thải Tình cười chào hỏi với Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực nhìn về phía Cố Niệm Niệm, Cố Niệm Niệm giơ một xiên lạp xưởng chiên lên cười với anh: “Đồ ăn nơi này thật sự rất ngon, anh muốn ném thử một chút hay không?”&p Ôn Đình Vực thấy xiên lạp xưởng kia bị chiên đến đen tuyền, anh thật sự không có ý muốn ăn.
“Tự cô ăn đi.” Ôn Đình Vực nói.
Chờ Cố Niệm Niệm đem máy xiên cuối cùng tiêu diệt xong, ba người mới trở về bên trong xe.