Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 134: Chương 134




Tiếp đó Ôn Đình Vực liền ở bên cạnh Cố Niệm Niệm, thẳng đến buổi tối dì Lý làm xong cơm tối.

Cố Niệm Niệm nhìn bữa tối phong phú lại không có nửa điểm muốn ăn, cô không muốn ăn cơm.

“Ăn không ngon sao?” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm lắc đầu: “Không biết vì sao, chính là không muốn ăn cơm, muốn ăn chút mí sợi gì đó.”&p Ôn Đình Vực lại đứng lên: “Để tôi đến đi.”&pCố Niệm Niệm không dám tin nhìn Ôn Đình Vực.

Cái gì, Ôn Đình Vực đây là muốn đích thân làm mì sợi cho mình sao?

Đường đường là một tổng tài Đế Quốc lại tự mình xuống bếp! Cố Niệm Niệm quả thực cảm thấy không thể tin được.

Chờ Ôn Đình Vực đi tới phòng bếp, Cố Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi dì Lý: “Dì Lý, Ôn Đình Vực thì ra còn từng vào bếp sao?”&p Dì Lý lắc đầu: “Tiên sinh bận như vậy sao có thể tự mình xuống bếp.”&p Trong lòng Cố Niệm Niệm nháy mắt nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng.

Cô nghĩ, hôm nay mình tuy rằng bị Chu Mỹ Ngọc cùng Cố Xảo Xảo đối đãi như vậy, nhưng ít ra ở chỗ này còn có người đối xử tốt với mình, như vậy cô cũng cảm thấy đáng!

Trong quá trình chờ đợi, Cố Niệm Niệm vẫn luôn suy nghĩ, Ôn Đình Vực rốt cuộc sẽ làm cho mình mì sợi thế nào.

Tuy rằng nấu mì rất đơn giản, nhưng đối với người mười ngón tay không dính nước xuân như Ôn Đình Vực mà nói thì hẳn là vẫn có chút khó khăn.

Cô có thể nghĩ đến bộ dáng Ôn Đình Vực hô mưa gọi gió ở thương giới, nhưng là nghĩ không ra bộ dáng Ôn Đình Vực xuống bếp.

Sau khi Ôn Đình Vực đi ra, lúc nhìn đến Ôn Đình Vực cùng thứ anh bưng trên tay, ánh mắt Cố Niệm Niệm hoàn toàn ngừng lại.

Cô thật sự không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn như vậy!

Ở trong lòng Cố Niệm Niệm, Ôn Đình Vực vẫn luôn là một nam nhân lạnh lùng sát phạt, cả người anh không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như người trời vậy.

Nhưng giờ phút này trên tay Ôn Đình Vực bưng một bát mì nóng hôi hồi, vậy mà có một hương vị gia đình, một loại anh tuần nói không nên lời.

Loại anh tuần này so với lạnh lẽo của Ôn Đình Vực càng làm cho người khác động tâm.

Còn có bát mì trong tay Ôn Đình Vực, vậy mà hoàn toàn không khó xem như Cố Niệm Niệm tưởng tượng.

Ban đầu Cố Niệm Niệm nghĩ, trước giờ Ôn Đình Vực chưa từng xuống bếp, làm mì sợi khẳng định là thảm không nỡ’ nhìn, nhưng bây giờ vừa thấy, thế nhưng là sắc hương vị đều đầy đủ.

“Ăn đi.” Ôn Đình Vực đem bát mì đặt trước mặt Cố Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm trong lòng không khỏi khẽ động.

Dáng vẻ này của Ôn Đình Vực thật sự là không giống một tổng tài đế quốc, mà là một nam nhân đang nấu cơm cho thê tử của mình.

Đương nhiên nói nam nhân bình thường là quá mức, dù sao nam nhân bình thường người nào có thể lớn lên anh tuần như Ôn Đình Vực.

Cố Niệm Niệm muốn cầm lấy đũa ăn mì, lại phát hiện tay mình căn bản không nâng lên được.

Cuối cùng cô nghĩ nghĩ, dứt khoát cúi đầu, muôi chạm vào bát hút mì sợi lên.

Ôn Đình Vực nhìn đến ngây người.

Một lát sau anh phục hồi tinh thần lại, nhăn mày: “Cố Niệm Niệm, cô ăn mì như vậy?”&p Cố Niệm Niệm ngắng đầu, bên môi còn dính một sợi mì: “Tay tôi không quá tiện, đây chẳng lẽ không phải một biện pháp tốt sao?”&p Ôn Đình Vực đen mặt.

Ừm, nếu Ôn Đình Vực muốn bón cho mình, vậy Cố Niệm Niệm sẽ không làm ra vẻ, cô lập tức há mồm nuốt mì.

“Còn muốn.” Cố Niệm Niệm ăn xong lập tức nói.

Đừng nói, mì này ăn đến trong miệng hương vị thật đúng là không tồi, đây thật sự là lần đầu tiên Ôn Đình Vực xuống bếp sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.