Cô trước nay không hề biết Ôn Đình Vực lại có thể vô sỉ đến mức này.
Rõ ràng là nam nhân này nổi lên thú tính muốn chiếm tiện nghi mình, vậy mà nói là muốn giúp mình, còn tìm một lý do công khai như thế.
Trời đất thiên địa ơi, anh ta còn biết xấu hổ hay không!
Đường đường một tổng tài Đề Quốc mà lại khi dễ một cô gái nhỏ, như vậy thật sự được sao!
“Tôi mới không cần anh giúp tôi, tôi một chút cũng không muốn.” Mặt Cố Niệm Niệm đỏ lên.
“Cô không muốn?” Ngữ khí Ôn Đình Vực đầy thâm ý.
“Đương nhiên, tôi không muốn! Một chút cũng không muốn!” Cố Niệm Niệm có tình cường điệu.
“Sẽ rất thoải mái đấy.” Thuốc mỡ này nếu bôi ở trên vết thương sẽ có cảm giác mát lạnh, đương nhiên sẽ thấy thoải mái.
“Anh, anh vô sỉ!” Sắc mặt Cố Niệm Niệm càng đỏ.
Nói xong Cố Niệm Niệm liền muốn xuống giường, cùng nam nhân này ở trên một cái giường thật sự quá nguy hiểm, không thể bảo đảm giây tiếp theo anh ta không ăn mình.
Ôn Đình Vực thấy Cố Niệm Niệm muốn chạy trốn thì thu hồi tâm tư muốn trêu chọc cô.
*“Ngoan, nằm sắp xuống, tôi bôi thuốc cho cô.” Ngữ khí Ôn Đình Vực đã hoàn toàn không còn đùa giỡn như vừa rồi.
Cố Niệm Niệm ngắn người, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Chính mình, lại một lần, lại bị nam nhân này chơi!
Mỗi lần anh ta đều thích trêu đùa cô như thé, chờ trêu đến khi cô hóa thành một vũng xuân thủy hoặc là muốn chạy trốn, anh lại khôi phục bộ dáng nghiệm trang, phảng phất như tất cả đều là cô tự mình đa tình.
Ôn Đình Vực cho người khác cảm giác rất cao lãnh, nhưng Cố Niệm Niệm rất rõ ràng, kỳ thật anh ta căn bản chính là một nam nhan siêu cắp phúc hắc!
Hơn nữa còn là siêu cắp muộn tao!
*Ôn Đình Vực, anh trêu đùa tôi như vậy rất thú vị sao?” Cố Niệm Niệm trừng lên đôi mắt to tròn.
Mắt cô vô cùng xinh đẹp, lúc trợn to lên giống như mắt mèo, chỉ là đồng tử là màu đen vô cùng thuần túy, một màu đen láy như mực.
“Ừm, rất thú vị.” Trước khi gặp Cố Niệm Niệm, Ôn Đình Vực chưa bao giờ biết mình có thể nảy sinh ác ý thú vị mà trêu đùa nữ sinh.
Cố Niệm Niệm tức giận đến nói không ra lời.
“Hiện tại đã vui hơn chút nào chưa?” Ôn Đình Vực lại nói.
Ánh mắt Cố Niệm Niệm hơi ngưng.
Thì ra vừa rồi nam nhân này trêu mình cũng là vì muốn giúp mình dời đi cảm xúc.
Cố Niệm Niệm tức giận vì Ôn Đình Vực trêu đùa cô trong nháy mắt biến mắt.
“Anh bôi thuốc cho tôi vẫn là thôi đi, tôi ngượng ngùng.”&pCố Niệm Niệm nói.
Để một nam nhân giúp mình bôi thuốc ở nơi riêng tư như: vậy, cô thật sự ngại ngùng.
“Tôi không làm, vậy cô tự mình làm.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Trên đầu Cố Niệm Niệm bay qua một đàn quạ đen.
Ôn Đình Vực tháy Cố Niệm Niệm dầu muối không ăn, trực tiếp đem Cố Niệm Niệm nhấc lên, sau đó đè ở trên giường.
Cố Niệm Niệm muốn phản kháng, chân Ôn Đình Vực nháy mắt ngăn chặn chân cô.
Giây tiếp theo anh đem quần ngủ của Cố Niệm Niệm cởi ra.