Không có quyền thế ngập trời và phú khả địch quốc, khoảng cách của bọn họ cũng sẽ không xa như vậy, nói không chừng còn có chút hy vọng.
Có Niệm Niệm cắn môi, môi của cô trắng bệch, không có một chút huyết sắc.
Đau đớn vẫn ập tới, bởi vì đau, đầu ngón chân của cô đều co lại.
Đau quá, đau giống như mỗi lần dì cả tới.
Mỗi lần đến tháng Có Niệm Niệm cũng là đau đến chết đi sống lại.
Cố Niệm Niệm được dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến bệnh viện, đồng thời toàn bộ bệnh viện bị phong toả, không cho phép bất cứ người ngoài nào tiền vào.
Ngay cả tất cả các nhân viên y tế đều bị gọi tới, yêu cầu nhất định phải bảo mật.
Có Niệm Niệm bị đưa vào phòng phẫu thuật, Ôn Đình Vực định đi theo tiền vào.
Bác sĩ thiện ý khuyên: “Ôn tiên sinh, quá trình có thể sẽ tương đối huyết tinh, để phòng ngài lưu lại ảnh hưởng tâm lý, tôi khuyên ngài vẫn nên ở lại bên ngoài.”
“Không sao, tôi cùng đi, cô ấy sẽ sợ.” Ôn Đình Vực không chút nào do dự.
Anh biết Cố Niệm Niệm chưa từng trải qua việc này, tuổi lại nhở, nhất định sẽ sợ hãi.
Phải có người đi cùng cô, nếu không anh sợ cô không trụ được.
“Anh không cần vào cùng đâu, nghe lời bác sĩ đi.” Cố Niệm Niệm cũng có chút xấu hỏ.
Ôn Đình Vực cúi người, ở bên tai cô thâp giọng nói: “Nơi nào của cô tôi cũng từng thấy qua, lúc này không cần phải xấu hỗ.”
Mặt Có Niệm Niệm đỏ lên, không nói nên lời.
Sau khi vào phòng phẫu thuật, Cố Niệm Niệm được đưa lên bàn mỏ.
Mặc dù là bác sĩ nữ, nhưng cô vẫn rất ngượng ngùng.
Bác sĩ một mực trần an cô: “Không cần sợ, sẽ xong ngay thôi.”
Tim Cố Niệm Niệm đập thình thịch, cô thở dài một hơi, tự nói với mình phải trần định.
Cố Niệm Niệm, từ nhỏ đến lớn có khổ gì mày chưa trải qua chứ, chút khổ như vậy mày sợ cái gì!
Cô nở nụ cười: “Tôi không sợ!”
Ôn Đình Vực nhìn cô cố gắng trấn định, một chút không nỡ chậm rãi lan tràn trong tim.
Lúc này mặc dù khóe môi Cố Niệm Niệm hơi nhếch, có gắng làm ra một bộ dạng tươi cười, nhưng hai mắt đã bán đứng cô.
Đôi mắt đen láy như nai con của cô bị bao phủ một tầng sương mỏng, có các loại sợ hãi tuôn trào.
Mà lòng bàn tay Ôn Đình Vực cũng cảm thấy ướt nhẹp, bởi vì tay Có Niệm Niệm đã bị mồ hôi lạnh thắm ướt.
Cảm xúc của Cố Niệm Niệm sụp đổ khi nữ bác sĩ cằm lên dụng cụ phẫu thuật giống như một cái kìm.
Cô có ngốc cũng biết thứ đó dùng để làm gì.
Thân thể Cố Niệm Niệm không khống chế được mà run rẫy, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.
Miệng cô run run, muốn nói gì đó nhưng làm thế nào cũng không nói lên được một chữ.
Đôi mắt đen của Ôn Đình Vực lóe lên, anh đã nhận ra bàn tay Cố Niệm Niệm bỗng nhiên cứng ngắc.
Bác sĩ có chút lúng túng, Có Niệm Niệm kẹp chân rất chặt, bà không thể làm gì được.
“Cố tiểu thư, cô mở chân ra một chút, tôi muốn thanh lý những thứ còn lại trong tử cung của cô.”
Dung mạo anh tuần đến không thể kén chọn của người đàn ông phóng đại trước mặt Cố Niệm Niệm.
Ngay cả khi nhìn gần như vậy, ngũ quan của anh cũng không tìm ra bắt cứ tì vết nào, thậm chí lông mi của anh so với Cố Niệm Niệm còn dài hơn.
Thật sự là quá đẹp trail Cố Niệm Niệm ai thán trong lòng, đẹp trai cũng vô dụng.