“Nếu ông nói cho cái công đạo vậy liền quên đi.” Có Niệm Niệm nói với ba Lâm: “Tôi không cần ngồi tù cũng không cần thôi học đi?”
Ba Lâm rất xấu hỏ: “Tất nhiên tất nhiên, đều là tôi không biết cách dạy con.”
Nói đến đây rồi, Có Niệm Niệm cũng không còn gì để nói, cô trực tiếp cùng Ôn Đình Vực rời khỏi phòng hiệu trưởng.
“Cảm ơn anh.”
Lúc không còn ai nữa Cố Niệm Niệm ngắng đầu thành khẩn nói với Ôn Đình Vực.
Đôi mắt đen của Ôn Đình Vực sâu thẳm, lặng lặng liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm một cái.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi, để tôi cáo mượn oai hùm một lúc.” Cố Niệm Niệm nghiêm túc nói.
Cô tất nhiên hiểu rõ, thái độ vừa rồi của ba mẹ Lâm thậm chí cả hiệu trưởng chuyển biến hoàn toàn là bởi vì sự xuất hiện của Ôn Đình Vực.
“Sao anh lại đột nhiên tới đây?” Cố Niệm Niệm thấy Ôn Đình Vực không nói chuyện thì lại hỏi.
Bọn họ đi ra khuôn viên trường, bởi vì đang là thời gian học, trong khuôn viên trường lúc này không một bóng người.
“Nhận được một bức ảnh.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
“Ảnh chụp gì?” Tim Cố Niệm Niệm nhảy dựng, không phải cái bức ảnh kia chứ.
Ôn Đình Vực không rõ ý vị nhìn Cố Niệm Niệm: “Bức ảnh cô cho tôi đội mũ xanh.”
Cố Niệm Niệm: “…”
“Không phải, là giả đó, là ảnh ghép.” Cố Niệm Niệm vội vàng giải thích.
Trong lòng cô vô cùng cấp bách, tựa hồ rất sợ Ôn Đình Vực hiểu lầm.
“Thật sự là giả. Tôi ngoại trừ anh ra thì không cùng bát luận người nào có quan hệ thân mật.” Cố Niệm Niệm lại nói thêm một câu.
“Tôi biết.” Tuần mi tao nhã của Ôn Đình Vực hơi giương lên: “Tôi vừa nhìn liền biết là ảnh ghép.”
Cố Niệm Niệm nghĩ, tiến sĩ chính là tiến sĩ mà, cùng với người khác chính là không giống nhau.
Nhiều người nhìn thấy tắm ảnh này đều cho là thật, chỉ có hỏa nhãn kim tinh của Ôn Đình Vực là phân biệt ra được.
Bằng cấp cùng IQ đều cao! Không hỗ là tổng tài tập đoàn Đề Quốc S.
Có Niệm Niệm lúc này quả thật là bội phục Ôn Đình Vực sát đất.
“Thân thể nữ nhân kia vừa nhìn liền biết không phải cô, ngực cô không lớn như vậy.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Mặt Có Niệm Niệm cứng đờ.
Thì ra là thế. Được rồi, là cô nghĩ nhiều, kỳ thật Ôn Đình Vực cũng không thông minh như vậy.
“Bức ảnh kia làm cũng quá giả, tôi vẫn có thể phân biệt được là lấy ảnh thật ghép vào.” Ôn Đình Vực lại nói một câu.
Có Niệm Niệm có chút bối rồi.
Ôn Đình Vực này có thể nói chuyện xong trong một lần hay không.
“Điện thoại cô mắt có liên quan với bức ảnh này đi?”
Có Niệm Niệm bởi vì những lời này mà lại dâng lên lòng bội phục với Ôn Đình Vực. Thật là thông minh.
“Chắc vậy.” Có Niệm Niệm gật đầu.
“Tôi sẽ cho cô một cái công đạo.” Thần sắc Ôn Đình Vực bình tĩnh thong dong.
“Được, tớ cúp trước.”
Cúp điện thoại xong, hai người bất tri bất giác đã đi tới cổng trường.
“Cô về trước lên lớp đi, tôi về công ty.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.