Cô thích xem TV, hay thấy những người đàn ông trong xã hội thượng lưu thường phải đưa vợ đến các loại hoạt động xã giao.
“Tất nhiên là không cần.” Ôn Đình Vực nghiêng đầu nhìn cô một cái. Nghe thấy câu trả lời như vậy, Cố Niệm Niệm cũng vui. Vậy là người vợ trên hợp đồng này cũng vẫn được thả lỏng nha.
“Em cũng có lộ mặt được đâu.” Ôn Đình Vực nói thêm một câu.
“Anh!” Cố Niệm Niệm đang mừng chuyển sang tức giận.
“Tôi có nói sai sao?” Đôi mắt Ôn Đình Vực đen thăm thẳm.
Cố Niệm Niệm căng mặt. Cũng không sao, nhưng có cần phải nói thế không?
Cô nhìn bộ đồ không đến hai trăm tệ đang mặc trên người, đúng là chẳng ra sao thật.
“Nhưng nếu em muốn phối hợp thì có một chỗ khác cần đó.”
“Chỗ nào?”
“Trên giường.” Giọng Ôn Đình Vực đầy ý vị.
Cố Niệm Niệm đỏ mặt: “Anh nói gì vậy hả?”
“Gì là gì?” Ôn Đình Vực kéo dài giọng.
“Anh biết là ý gì mà.” Có Niệm Niệm thở phì phì.
“Tôi không hiểu.”
Được thôi, Cố Niệm Niệm cô thua.
“Anh muốn chiếm tiện nghi của tôi đúng không?” Cố Niệm Niệm hỏi thẳng. Cô đã nói đến vậy rồi thì Ôn Đình Vực cũng không đùa nữa: “Ban nãy đã nói với em rồi, hôn nhân trên hợp đồng, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của em, em có thể thủ thân như ngọc.”
“Còn thủ thân như ngọc kiểu gì nữa.” Cố Niệm Niệm hừ khế một tiếng, sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm: “Đều rơi vào tay anh rồi còn gì.”
Không khí trong xe đột nhiên trở nên trầm mặc.
“Xin lỗi em.” Ôn Đình Vực đột nhiên nói.
Anh xin lỗi rất thẳng thừng, không chú quanh co.
Cố Niệm Niệm nghi ngờ mình nghe nhầm, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế YS vậy mà lại nói lời xin lỗi cô.
“Ngày hôm ấy tôi không biết em thật sự gặp phải khó khăn, nếu không tôi nhất định sẽ không chạm vào em.” Ôn Đình Vực nói, đôi mắt tính mịch hiện lên tia áy náy.
“Không sao đâu mà.” Cố Niệm Niệm phẩy tay: “Nếu không có anh thit tôi đã sóm bị thăng đần kia chén sạch. Dù sao được một anh đẹp trai ăn vẫn hơn thằng đần mà.”
Cố Niệm Niệm, mày còn gì mà sĩ diện nữa?
Nếu không có Ôn Đình Vực thì mày sớm đã bị một thằng đần chà đạp rồi.
Nghĩ vậy, vẻ ảm đạm trên mặt cô dần tốt đẹp hơn.
Nhưng nó mãi mãi chỉ là giác mơ, hiện thực trước mắt cô là gian phòng vừa nhỏ vừa cũ nát ở nhà họ Cố, đến ga giường còn thủng máy lỗ.
Giá nhà ở thành phố A rất cao, Cố Niệm Niệm từng xót xa mà nghĩ, có lẽ cô sẽ mãi mãi không có được một căn phòng công chúa như mơ ước.
Nhưng giấc mơ ấy lúc này đây đã trở thành sự thật.
“Tôi cũng không còn là cô gái nhỏ nữa.” Cố Niệm Niệm lầm bằầm như thể đang che giấu tâm trạng.
Ôn Đình Vực nhướng đôi mày tuần tú, nhìn qua Có Niệm Niệm.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo tương đối bó sát, nơi đầy đặn nào đó đúng là không thể xem thường.