“Cố Niệm Niệm, mày có thấy tin nhắn không? Trả lời mau.” Cố Niệm Niệm không buồn quan tâm, tắt máy luôn.
Mãi cho đến đêm lúc Cố Niệm Niệm chuẩn bị đi ngủ, cô muốn đặt báo thức nên mới mở điện thoại lên.
Hơn mười tin nhắn chưa đọc và mười mấy cú điện thoại đập vào mắt cô.
Điện thoại vừa mở thì chuông điện thoại đã vang ầm lên, vẫn là Có Bân.
Cố Niệm Niệm nghĩ nếu mình không bắt máy thì chắc sẽ không được yên tĩnh, định bắt máy.
“Cố Niệm Niệm, con đĩ nhà mày dám không bắt máy của ông!
Mày muốn chết à?”
Vừa bắt máy, Cố Bân đã mắng xối xả.
“Anh là ngọc hoàng đại đế à? Mắc mớ gì tôi phải bắt máy của anh?” Đợi Cố Bân mắng xong, Cố Niệm Niệm mới ung dung nói.
Cố Bân nén giận: “Số tiền hai mươ vạn tao bảo mày chuẩn bị đã có chưa?”
“Tôi đi đâu lấy được cho anh hai mươi vạn bây giờ? Mà tại sao tôi phải cho anh hai mươi vạn?” Nhắc đến hai mươi vạn này, Có Niệm Niệm giận muốn phụt máu.
Cô Bân cười lạnh: “Mày leo được lên cành cây cao như Ôn Đình Vực mà còn dám bảo không có tiền. Hai mươi vạn chỉ là bụi đối với Ôn Đình Vực thôi!”
“Đó là tiền của anh ấy, không phải tiền của tôi! Dựa vào đâu mà anh muốn tiền của anh ấy?” Có Niệm Niệm chất vần.
“Dựa vào tao là anh vợ nó!” Cố Bân dương dương đắc ý.
“Vậy anh tự đi mà tìm anh ấy đòi.” Cố Niệm Niệm định cúp điện thoại.
Đã gặp qua loại người không cần mặt mũi nhưng chưa từng gặp loại không biết xấu hỗ đến mức này, cô tin có cho Cố Bân một trăm lá gan thì gã cũng không dám đi đòi Ôn Đình Vực.
“Chờ chút. Nếu mày muốn chuyện đó của mày bị Ôn Đình Vực thấy thì cứ cúp máy đi!” Cố Bân uy hiề.
Chuyện tư mật? Cố Niệm Niệm cười lạnh.
Dù cô có đi bar bán rượu thì cũng chưa từng làm loại chuyện bậy bạ gì. Cô dám nói Cố Niệm Niệm cô vô cùng trong sạch, không có bắt kỳ đoạn clip nào không trong sạch đến mắt mặt.
“Mày còn chưa quên lúc mày đi bar đội tóc giả màu đỏ, bộ dạng giống quỷ kia chứ?” Cố Bân lạnh lùng nói.
Cô nghĩ nửa năm sau mình tốt nghiệp rồi, mỗi tháng lương có thể đưa cho Cố Bân.
“Vậy từ giò trở đi mỗi tháng mày phải đưa tiền cho tao!” Cố Bân nói.
Gã đưa số thẻ cho Cố Niệm Niệm.
Cúp điện thoại xong, Có Niệm Niệm như người mắt hôn.
Cô không phải người để mặc người khác định đoạt, nhưng lần này cô phải thỏa hiệp vì Ôn Dình Vực.
Sáng hôm sau, khi Cố Niệm Niệm dậy, thấy ngoài bữa sáng đầy đủ, trên bàn còn có một cái hộp lớn.