“Ôi, mày dữ dằn thế làm gì?” Cố Xảo Xảo trở mặt, tựa vào ngực gã đàn ông: “Anh yêu à, con nhỏ đáng chết này bắt nạt em. Anh đánh chết nó cho em đi.” Kim chủ mới của Cố Xảo Xảo là một gã đàn ông mập mạp, Cố Xảo Xảo nghĩ gã ta chỉ cần một bàn tay là có thể đánh bay Có Niệm Niệm.
Gã mập mạp đi đến hắng giọng một tiếng: “Cô làm gì vậy, bắt nạt Xảo Xảo của tôi làm gì? Cô có biết tôi là ai không? Cô muốn tìm chết sao?”
Cố Niệm Niệm nhướng mi: “Nhìn ông béo thế mà sao não nhỏ vậy, ai bắt nạt ai, phàm là người có đầu óc đều nhận ra được.”
Sắc mặt gã mập mạp tối sầm trong nháy mắt.
“Cô muốn chết.” Ông ta gầm lên, một bàn tay đánh đến.
Cố Niệm Niệm đâu phải đối thủ của gã đàn ông to con như thế.
Đánh không nồi thì cô tránh đi, thoáng cái đã né được.
“Anh yêu à, bắt lấy nó, anh đánh chết nó cho em!” Cố Xảo Xảo nhảy dựng lên, phải bắt được con nhỏ Cố Niệm Niệm này.
Phía trước có gã mập, phía sau có Cố Xảo Xảo, Cố Niệm Niệm mọc cánh cũng khó thoát, nhanh chóng bị tóm.
“Anh yêu, đánh cho nó chết, anh đánh chết nó cho eml” Cố Xảo Xảo rất vui.
3 Nhân viên trực quầy không nhịn được đi đến: “Tiểu thư, chỗ chúng tôi không cho phép đánh nhau.”
“Cô câm miệng cho tôi!” Có Xảo Xảo hung ác nói: “Một kẻ đứng trực quầy như cô mà cũng dám xen vào việc của người khác, cần thận tôi giết luôn cả cô.”
Nhân viên bị dọa sợ đến không thốt nên lời.
Gã mập vung cánh tay mập mạp lên, cánh tay đó ít cũng phải mười ký.
Có Niệm Niệm nhắm chặt mắt lại.
Cô không sợ, có bản lĩnh thì đánh chết cô đi. Cô có thành quỷ thì cũng sẽ tìm đôi cầu nam nữ này tính sổ.
Nhưng bàn tay đó cũng không đánh xuống như dự liệu.
Cố Niệm Niệm đợi không nỗi nữa, không nhịn được mở to mắt: “Muốn đánh thì đánh nhanh lên, đừng có đứng đây làm người khác khó…”
Chữ “chịu” cuối cùng còn chưa rời khỏi miệng, cô ngây cả người.
Gã mập bị dọa sợ gần chết, liều mạng tát vào mặt mình: “Tôi đáng chết, tôi đáng chết.”
Đánh đến khi mặt ông ta sưng thành cái đầu heo, Ôn Đình Vực mới lạnh lùng nói: “Cút cho tôi.”
Gã mập lập tức biến mắt tăm.
Cố Xảo Xảo lại xáp vào cười tươi: “Ôn tổng, tôi là chị của Cố Niệm Niệm đây. Chúng tôi chỉ đáng đùa thôi, chúng tôi đều nhìn trúng một bộ đồ nha.”
Cô ta cười duyên dáng yêu kiều trước mặt Ôn Đình Vực, chỉ bộ Xuân kia: “Chính là bộ đó đó. Ôn tổng, anh thấy được không?”
“Cô thích sao?” Ôn Đình Vực đột nhiên hỏi.