“Là do cô tự chuốc lấy!” Đôi mắt đen kịt của Ôn Đình Vực như muốn phát hỏa. Hô hấp của anh ngày càng gấp gáp, cả người như chực xông đến.
“Nóng quá… muốn.” Có Niệm Niệm lắc đầu, cả đầu tóc đỏ giả kia vô cùng khoa trương. Nhìn qua cái đầu đỏ của cô, hô hấp của Ôn Đình Vực ngừng lại một chút.
Anh cảm thấy nêu bây giờ mình làm gì Cố Niệm Niệm thì từ nay về sau anh sẽ phải hoài nghi gu thẫm mỹ của chính mình.
“Tôi muốn… thuốc.” Cố Niệm Niệm bỗng chỉ vào túi áo của mình.
Ngay lúc này, đột nhiên đôi mắt cô có vẻ tỉnh táo.
“Thuốc… giải rượu.” Giọng Cố Niệm Niệm mơ hồ không rõ.
Ôn Đình Vực móc một cái lọ nhỏ từ túi áo của Cố Niệm Niệm ra.
Bên trong có mấy viên thuốc màu xanh dương, bên ngoài viết ro.
“Uống phải thuốc kích dục sinh ra cảm giác ham muốn khó nhịn thì phải làm sao? Chỉ một viên là có hiệu quả ngay.”
Ôn Đình Vực đen mặt, cô gái này ra ngoài còn mang theo thứ này sao?
“Cô muốn uống sao? Có tác dụng không?” Ôn Đình Vực lạnh giọng hỏi.
Cố Niệm Niệm cố gắng gật đầu.
Lần Trước cô cũng bị hạ thuốc kích dục. Đây là thuốc Hà Thư Thư cho cô, hiệu quả không tồi, Ôn Đình Vực đỗ ra một viên cho Có Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm lại không chịu uống.
Ý thức của cô lại bắt đầu mơ hồ.
“Không uống… không… anh hôn tôi.” Cố Niệm Niêm chu môi.
Ôn Đình Vực nghỉ ngờ cô gái này đang giả điên. “Hôn.” Cố Niệm Niệm lẫm bám một tiếng.
“Nóng quá, nóng quá.” Cố Niệm Niệm phơi bày cả mảng da trắng tuyết ra.
Ôn Đình Vực hít sâu một hơi.
Anh không thể để cô gái này tiếp tục làm loạn nữa.
Nếu cô gái này không mặc đồ như người ôm mìn thì anh nghi rằng mình đã mắt khống chế, làm ra vài việc.
Do dự một lát, anh ngậm thuốc trong miệng rồi hôn Cố Niệm Niệm.
Sau khi cạy mở môi Cố Niệm Niệm, anh dùng đầu lười đẩy viên thuốc vào trong miệng cô.
Đề phòng Cố Niệm Niệm phun thuốc ra, Ôn Đình Vực vẫn chặn kín môi cô.
Đến khi xác định rằng thuốc đã hòa tan trong miệng cô, anh mới buông Cố Niệm Niệm ra.
Lúc này Ôn Đình Vực cảm thấy hơi bối rối. Anh nhìn sang Cố Niệm Niệm, vậy mà cô lại thiếp đi rồi.
Ôn Đình Vực nhận ra ngay, cái thứ gọi là thuốc giải kích dục này chỉ là thuốc ngủ thôi.
Ngủ rồi thì không muốn nữa, thuốc này đúng là có hiệu quả thật.
Bà cũng theo vào khách sạn, hỏi chìa khóa phòng của Ôn Đình Vực xong thì vội xông lên.
Ôn Đình Vực nghe thấy tiếng gọi cửa.
“Đình Vực, nghe nói con dẫn theo một cô gái đến đây.” Vẻ mặt xinh đẹp của Lâm Thải Tình khó nén cảm giác hưng phần.
“Mẹ à, không phải như mẹ nghĩ đầu.” Mặt Ôn Đình Vực đen lại, vô cùng âm trầm.
“Không phải như mẹ nghĩ thì là thế nào? Con dẫn con gái đến khách sạn rồi lại bảo mẹ không phải thế.” Lâm Thải Tình đẩy Ôn Đình Vực ra, đi thẳng vào phòng.
Ngay lập tức, bà trông thấy Cố Niệm Niệm đang nằm trên giường.