Tôi Không Có Khẩu Vị Nặng Như Vậy Đôi mày tuấn tú của Ôn Đình Vực lập tức vặn vẹo.
Tô Bạch tìm cái quán bar gì vậy, trong này hát cái thứ gì thế này.
Nhưng Lee lại rất vui: “Đây là bài hát của Trung Quốc sao? Dễ nghe đó, cũng không tôi!” Mặt Ôn Đình Vực lập tức tối sầm.
Sau khi vào trong, Lee liếc thấy ngay cô gái đang hát trên sân khấu: “Bài hát này là cô ấy hát phải không? Trông cũng được đó.”
Ôn Đình Vực nhìn theo Lee, lập tức, chân mày anh nhíu chặt hơn.
Người phụ nữ đang cầm micro trên sân khấu ưỡn ẹo có nguyên quả đầu đỏ, lông mày vẽ thô kệch, chân xỏ giày chiếc trắng chiếc đen.
Ôn Đình Vực nhìn sao cũng không ra được chút vẻ đẹp nào.
Gu thẩm mỹ của người ngoại quốc đúng là đặc biệt.
Lúc này, Lee bảo nhân viên quán bar mời cô gái này đến bàn của bọn họ.
“Tiểu thư, bài hát của cô thật dễ nghe, vẻ đẹp của cô thật mỹ lệ đến rung động lòng người.” Lee nói một cách chân thành.
Cô gái đầu đỏ cười rất tươi: “Anh thật có mắt nhìn, đúng không, tôi cũng cảm thấy tôi quá đẹp.”
“Khụ.” Ôn Đình Vực không nhịn nổi ho một tiếng.
Cô gái mặt dày thế này quả là lần đầu tiên Ôn Đình Vực được diện kiến.
Cô gái có nguyên cái đầu đỏ lúc này mới chú ý đến Ôn Đình Vực ngồi một bên.
Ánh đèn trong quán bar lờ mờ, ban đầu cô chỉ để ý thấy Lee đang nói chuyện với mình.
Sắc mặt cô biến đổi trong nháy mắt.
Trực giác của Ôn Đình Vực rất nhạy cảm, anh nhận ra thái độ của đối phương có chút khác thường.
Anh chăm chú nghiên cứu vài lần, sắc mặt đội nhiên thay đổi.
Người này không phải cô gái buổi sáng cầu cứu anh rồi trải qua tình một đêm ngắn ngủi, buổi chiều ngất xỉu ngay lúc anh đi thị sát nhà máy trà sao?
Sao ban đêm lại đụng phải cô nữa? Ôn Đình Vực không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.
“Lee, cậu cứ ngồi đây đi.” Ôn Đình Vực nói với Lee.
“Không sao, cậu bận việc cậu, lát nữa để trợ lý Tô Bạch của cậu đi theo giúp tôi là được.” Lee mơ hồ cảm nhận được cô gái có nguyên cái đầu đỏ này và Ôn Đình Vực có gì đó sai sai.
Ôn Đình Vực gật đầu, dẫn Có Niệm Niệm ra ngoài.
Quán bar nhiều người lại ồn ào, nói chuyện không tiện lắm.
Lee trợn to mắt nhìn Ôn Đình Vực kéo Có Niệm Niệm đi mắt.
Tư tưởng lớn gặp nhau rồi!
Chẳng lẽ Ôn Đình Vực cũng bị vị tiểu thư có ngoại hình và giọng hát quyến rũ này mê hoặc rồi sao.
Lee không chờ nỗi, gọi ngay cho Lâm Thải Tinh.
Phía bên kia, Lâm Thải Tinh đang ngòi lật xem tư liệu của các thiên kim tập đoàn tài phiệt hoặc chính khách vừa tuổi.
“Cái gì? Cháu nói Đình Vực ôm một cô gái ra ngoài sao?” Lâm Thải Tinh mở to đôi mắt mỹ lệ.
“Vâng vâng, ôm sát lắm.” Lee nói chuyện luôn khoa trương.
Lâm Thải Tinh rất vui.
“Là thiên kim nhà nào?” Lâm Thải Tỉnh hỏi.
“Cháu không biết, nhưng dáng vẻ rất đẹp, hát cũng rất hay.”
“Đầu anh toàn bột mì à? Ai thèm gài anh? Không phải anh xem trọng tôi đấy chứ, nếu không sao lại cố ý cùng tôi đến quán bar?”
Cố Niệm Niệm cũng nghi ngờ. Tại sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi, buổi sáng, buồi chiều, ban đêm, đều đụng phải người đàn ông này.
Ôn Đình Vực lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới Cố Niệm Niệm một lượt: “Xem trọng cô sao? Tôi không có khẩu vị nặng như vậy.
“Không có khẩu vị nặng vậy sao buỏi sáng lại cưỡng bức tôi!”
“Nếu như buổi sáng là dáng vẻ này, tôi cam đoàn dù cô có cởi hết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không liếc dù chỉ một cái.” Giọng Ôn Đình Vực vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi…” Mới thốt lên một tiếng, cả người Cố Niệm Niệm nhữn cả ra.