10 phút sau xe dừng trước cửa Angels, vào lúc quán vừa mở cửa không bao lâu, không đông khách lắm. Trước khi bước vào trong...Cô quay sang nhìn đám người A Luân “Các anh, có thể nào giữ chút khoảng cách? Tôi chưa muốn người trong kia biết...Tôi sẽ luôn ở trong tầm mắt của các anh.”
Khả Vi rất hiểu chuyện, nếu cả hai đều đạt được ý nguyện, hà khắc gì phải làm khó đối phương?
Sau một chút phân vân, họ miễn cưỡng gật đầu.
Khi bước vào bên trong, Ánh Hồng nhìn thấy Khả Vi liền vui mừng khôn xiết, chạy đến ôm cô.
Đám người A Luân trong tích tắt đã tản ra...cô trong khoảnh khắc quay ra sau đã không thấy ai... họ từng được đào tạo ở làng Ninja ở Nhật sao?
Chị Yến nhìn thấy Khả Vi, vừa đi đến vừa lấy tay quạt quạt mắt mình, biểu tình như sắp khóc...Khả Vi liền cười lên giòn tan.
“ Khả Vi à!!!”
“Chị Yến à!!!”
Hai người nắm tay nhau bước đến quầy bar, cùng ngồi xuống. Cô cố tình ngồi ngay vị trí trung tâm của quán.
“Em bây giờ thế nào, đã khỏe hơn?” Lần cuối cùng chị Yến gặp Khả Vi là trước khi cô bị Lý công tử cưỡng ép uống thuốc kích dục...nghĩ đến hôm đó cả hai đều trầm mặt.
“Em rất khỏe, em không gì...Chị đừng lo!”
Chị Yến nắm lấy tay của Khả Vi vỗ vỗ, “Thật sự?”
“Thật!...Chị vẫn khỏe?”
Chị Yến định trả lời thì bị người nào đó làm cho phân tâm, “Ồ, Phương tổng!! Ông đâu cần phải xuống đây! Ông cần gì thì cứ gọi phục vụ trên đó..” Chị Yến chật lưỡi một cái, gương mặt như có chút suýt xoa, tay xòe ra nắm lấy tay của người đó.
Ông ta liền cười, xoa xoa tay chị Yến, sau lưng là vài người thuộc hạ.
“ Không gì!! Tôi vừa bước ra ngoài nghe điện thoại xong là trông thấy cô Hà đây nên muốn đến đây chào hỏi!”
Khả Vi liền có chút giật mình...Cô bây giờ mới nhớ ra, ông ta là người đưa cô ly rượu để cô mời Từ Trấn Khiêm trong đêm cô hát ở phòng VIP Milan.
“Phương Tổng! Chào ông! Vẫn khỏe chứ ạ?” Khả Vi niềm nở đáp lễ.
“Haha, cô có thể lên hát một bài bây giờ hay không? Lần trước quả thực rất là ấn tượng!”
Phương tổng cười nói rất hào sảng, nắm lấy cổ tay Khả Vi, nửa khéo nửa lôi.
Từ đằng sau, A Luân xuất hiện: “Phương tổng, hôm nay đến chơi thật quý hóa quá! Không biết tôi có thể giúp gì?”
Phương tổng lúc này vẫn giữ lấy tay của Khả Vi, vui vẻ nói “ Tôi muốn mời cô Hà lên phòng VIP Paris hát một bài, để mọi người thưởng thức một chút. Lần trước Từ tổng dường như rất thích cô ấy hát, anh ấy cũng đang ở trên đó!”
Nghe đến đây cả Khả Vi và A Luân đều nhìn nhau. Khả Vi hơi ngạc nhiên, anh ta đã từ Thailand trở về?
A Luân nghe được lão đại đang ở trên đó, gương mặt có nhiều phần giãn ra...
“...Vậy cung kính chi bằng tuân lệnh... tôi xin lên hát một bài! Tôi thấy rất vinh hạnh!” Cô duyên dáng nói. Dẫu sao cô cũng chưa kịp nói với chị Yến là cô không thể làm ở Angels nữa. Trong hoàn cảnh này nói ra thật thất lễ.
Cùng Phương tổng và đám người của ông ấy đi đến trước cửa phòng Paris, mở cửa ra, “ Từ tổng, anh xem tôi mời ai đến hát này? Là cô Hà!”
Khả Vi giữ nụ cười trên môi, bước vào... Từ Trấn Khiêm đang ngồi ở vị trí trên cùng, luôn luôn là như vậy. Sau lưng là hai người Phong Phi. Bọn họ thấy cô liền gật đầu một cái.
Từ Trấn Khiêm không biểu hiện gì, nhưng nhìn thấy cô, ánh mắt thẫm lại đầy nhu tình như mọi khi.
Bên cạnh Từ Trấn Khiêm là cô gái lần trước. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy ngắn ánh vàng...vẫn đường cong nóng bỏng và gương mặt trang điểm sắc sảo, tựa vào người Từ Trấn Khiêm. Không hiểu sao Khả Vi tránh ánh mắt đi nơi khác một giây...
Nở nụ cười thân thiện, Khả Vi cuối người chào.
Phương tổng nắm lấy tay Khả Vi, dìu cô đi đến trên bục ở giữa phòng, “Mời cô!”
Sau đó hắn quay trở lại ngồi cạnh một cô minh tinh rất xinh đẹp. Thuộc hạ của hắn cũng tản ra, đứng ra sau lưng.
Khả Vi cuối người cầm lên cây đàn guitar, suy ngẫm xem nên hát bài gì...
Lúc này Phương tổng rất sảng khoái nói “Từ tổng, đây là hộp đồng luật sư bên tôi đã thảo qua. Chúng ta xây casino (sòng bài) 5 sao ở gần bãi biển Pattaya (Thailand) rất đẹp này, nhất định sẽ rất tuyệt!! Theo dự kiến thì anh sẽ giữ 55% cổ phần, tôi là 45% “ Một thuộc hạ của hắn hai tay đưa tập tài liệu đến bên Từ Trấn Khiêm.
Khả Vi chợt nhớ ra, vài tháng trước có một điều luật vừa thay đổi, nhưng chưa chính thức thông hành. Thailand không cho phép người mang quốc tịch khác đứng tên trên bất cứ tài sản nào trong nước của họ. Cho dù Từ Trấn Khiêm có là là cổ đông lớn thì anh ta cũng sẽ không có quyền lợi gì trên mặt sở hữu, suy ra lợi tuất và quyền lợi bị ảnh hưởng rất nhiều.
“Xin lỗi!!...” Mọi ánh mắt nhìn cô, “ Tôi muốn chỉnh dây đàn một chút nhưng hình như nó bị kẹt rồi, anh có thể...giúp tôi cầm nó một chút, để tôi chỉnh nó được không?” Ánh mắt cô nhìn về phía Tuấn Phong, bộ dáng thật sự cần giúp đỡ.
Tuấn Phong liền bước đến đứng đối diện Khả Vi, thân người to lớn che đi cô. Anh nâng cây đàn trên tay, cô ghé sát vào, hơi cuối người, vừa chỉnh vừa nói khẻ gì đó...trông giây lát Tuấn Phong nhìn cô, hai người trao nhau ánh mắt.
Từ Trấn Khiêm nhìn vụt qua họ một tia khác lạ.
“Chỉnh được rồi, Thật sự cám ơn anh!”
Tuấn Phong từ tốn đi ra khỏi phòng. Bên kia Phương tổng đang múa may diễn tả dự án đồ sộ, thỉnh thoảng bàn tay lại ôm ấp cô minh tinh, vừa xoa vừa nắn.
Không quá 3 phút, Tuấn Phong trở lại, anh ̣đi đến nói nhỏ vào tai Từ Trấn Khiêm...2 giây sau Từ Trấn Khiêm đặt mạnh ly rượu trong tay xuống cái bàn kính trước mặt, tiếng thủy tinh đụng nhau nghe chói tai. Trong tích tắc cả hai người Phong Phi liền chỉa súng về phía Phương lão đại. Bên kia, thuộc hạ của hắn cũng rút súng ra.
Khả Vi đang chỉnh âm đàn liền kinh hãi. Cô xém chút là làm rơi cây đàn. Không khí trong phòng nồng nặc mùi sát khí. Ai cũng bất giác nén thở, ngoại trừ một người.
“ Từ tổng, có chuyện gì sao? Xin anh cứ nói!!” Phương tổng giọng ̣điệu rất khẩn trương và thành khẩn.
Sau đó liền quay qua nạt đám thuộc hạ sau lưng “Các anh đang làm gì vậy? Các anh có biết đây là ai không hả? Bỏ súng xuống!!”
Bọn họ tất nhiên biết đó là Từ Trấn Khiêm, cho nên tay có nâng súng lên cũng chỉ có 3 phần lực. Chẳng qua ăn cơm nhà, thì phải lo cho chủ. Nghe lệnh liền lập tức rút súng về. Tuyệt nhiên một người đứng bên trái của Phương tổng vẫn giữ nguyên hiện trạng, dũng khí nổi bật, đó là thuộc hạ thân tín nhất của ông ta.