Cám ơn em HongTranHuyenMong đã beta.
Trác Túc Diệp lặng lẽ đi về hướng khu vực đỗ xe, đi thêm vài bước, cuối cùng nhịn không được mà ngoái đầu nhìn theo chiếc xe vừa chạy khỏi, trong lòng nổi lên trận hiếu kỳ khó tả.
“Hôm nay biểu hiện khá lắm!” Lúc này Michael mới mở lời khen Khả Vi.
Khả Vi nhoẻn miệng cười. “Nếu sáng nay không phải gặp được anh vừa chạy xe đến dưới công ty, thì tôi chắc đã không đến gặp bác sĩ Mạc nhanh như vậy, càng không kịp đến phiên toà vừa rồi.” Khẽ xoay sang nhìn Michael: “Cho nên sáng nay là phải cám ơn anh!”
Vào đúng giờ cao điểm của buổi sáng, Michael vừa chuẩn bị chạy xe xuống tầng hầm công ty thì trông thấy Khả Vi hối hả từ bên trong bước ra, bộ dạng lóng ngóng như muốn bắt taxi.
“Không gì, lợi ích của thân chủ là quan trọng nhất! Vụ kiện này chúng ta đã theo hơn một năm qua, không thể bỏ lỡ nhân chứng như bác sĩ Mạc được.”
Khả Vi mỉm cười, khẽ gật đầu, cô hoàn toàn đồng ý với nhận định của Michael.
Mặc dù tiếp xúc với anh không bao lâu, nhưng cô đã nhanh chóng nhận ra, với cương vị và tầm ảnh hưởng của mình, Michael không theo những vụ kiện nhỏ như thế này. Người trong công ty nói rằng, Michael trong hai năm gần đây chỉ thượng đình không quá năm lần, nhưng điều đó không hề khiến tiếng tăm suy giảm, thậm chí càng vang rộng trong giới luật. Vả lại còn có tin đồn, Michael chọn thân chủ, chứ không phải thân chủ chọn anh ta. Nhưng mà, việc làm tài xế cho cô sáng nay hoàn toàn cho thấy một Michael khác với lời đồn, nói lên cung cách làm việc rất lý tính và cởi mở của một cấp trên, tôn trọng sự bình đẳng, đặt lợi ích chung lên hàng đầu. Khả Vi trong lòng không khỏi chiêm nghiệm, đánh giá một hồi lâu.
Mặc khác, dù như thế nào, Trác Túc Diệp cũng không thể đoán ra được Michael đã đi cùng với Khả Vi sáng nay. Thậm chí vừa rồi Michael còn rất sảng khoái khen cô, dung túng cho sự ngờ nghệch của cô. Trong khoảnh khắc đó, Khả Vi nhìn thoáng qua, mơ hồ đoán ra được ý tứ không muốn phơi bày của Michael. Trác Túc Diệp cứ như vậy mà nhận lấy lời khen ngợi, trên người lập tức toát ra thêm nhiều phần nhuệ khí.
“Khả Vi...” Bỗng nhiên Michael gọi tên cô, cách gọi này chỉ xảy ra khi chỉ còn lại hai người, hoặc là khi xung quanh là những người biết về mối liên hệ của bọn họ. Khả Vi theo bản năng xoay qua nhìn, cô trông thấy nét mặt Michael trở nên nghiêm túc một cách đột ngột, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn đường phía trước.
“Cách đây hơn hai tháng, Từ Trấm Khiêm có đến gặp tôi, anh ấy muốn lấy một tập tài liệu cơ mật và vô cùng quan trọng của Từ gia...Cô có biết điều đó không?”
Đó là tập tài liệu được cất giữ ở chỗ Michael, tuy chỉ là một tập điều tra án của nhiều năm về trước, chưa một lần được đệ đơn ra tòa, nhưng Từ Trấn Khiêm từ lâu đã giao phó nó cho Michael. Chỉ cần ngày nào đó, nếu bị khơi dậy, bất kể là lúc nào, Michael sẽ phải toàn lực diệt trừ. Tất nhiên là, dựa trên khía cạnh pháp luật mà quán triệt.
Đôi mắt Khả Vi chợt bừng sáng, vô thức nén thở...Tập hồ sơ đó cô không thể nào không nhớ.
“Phải, tôi có biết...”
“...Vậy tốt rồi, tôi đoán là anh ấy muốn cho cô xem, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi.”
Khả Vi chợt cảm thấy có điều nguy cấp, toàn bộ không khí trong xe trầm xuống thật nhanh.
“Michael..có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Michael trầm ngâm im lặng, vài giây sau: “Chúng ta đang trên đường đến đồn cảnh sát, 20 phút trước Trương Nhã đã bị đưa đến đó.”
“...”
Khả Vi bị lời nói của Michael làm cho lặng thinh, chính thức chìm vào trong hồi tưởng của lần đó.
Hơn hai tháng trước, cơn bão số bốn ập đến Đài Bắc, Khả Vi vô cùng lo lắng cho mấy bụi hoa hồng Anh Quốc vừa mới chuyển đến Khuyển viên không bao lâu. Từng cây hoa hồng nhỏ nhắn, khẳng khiu, được chính cô và người làm vườn trồng xuống, chưa đến một tuần, thì đã phải đón bão. Lúc đó cô cùng các hạ nhân làm các bước chuẩn bị cho vườn cây, lấy dây dù dài buộc chặt từng thân cây theo thành hàng, đầu dây buộc vào bao tải đất. Ở dưới thân cây cũng có bao tải đất đè lên để tránh gió giật bứng lên rễ cây, ở trên được phủ chặt bằng lớp vải bố. Khi bọn họ chuẩn bị xong thì trời cũng đã sập tối, nhưng Khả Vi vẫn bướng bỉnh không chịu vào trong để tránh bão, bọn người A Luân cuối cùng đành phải dùng thế lực ép cô. Trông thấy Khả Vi bất lực bỏ lên tầng trên, họ mới tin tưởng rằng cô đã bỏ cuộc.
Thật không thể ngờ rằng, vào lúc khuya lắc khuya lơ, cũng là lúc tâm bão đã đến được một lúc, lợi dụng hoàn cảnh mưa giông gió lớn, một mình Khả Vi lén trốn ra khu vườn. Trên người mặc áo mưa, chân mang giày ủng, tay cầm theo đèn pin. Khi gió dường như muốn thổi bung tất cả, cô liều mình mà siết ghị lại dây thừng, lôi từng bao tải đất che chắn mọi nơi, cứ như vậy cô chạy tới chạy lui xuyên đêm. Cho đến khi mọi người bàng hoàng phát hiện ra, thì cũng đã qua 5 giờ sáng, Khả Vi nằm trên nền đất đầy bùn lầy, cả người ướt đẫm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn bầu trời rạng sáng sau giông bão, bùn đất lấm lem từ đầu đến chân, tựa như vừa bị chôn sống. Cảnh tượng đó thật sự khiến vài người chứng kiến phải điếng hồn. Đổi lại thì mấy bụi cây hoa hồng Anh Quốc vẫn còn đó, đại khái coi như là thoát được kiếp nạn. Nhưng những cây còn lại, dù là đã được trang bị, vẫn không được may mắn như vậy, nếu cây to một chút thì bị thương tàn, nhỏ một chút thì bị tan nát.
Sau đó chính cô bị cảm bệnh rất nặng, nằm trên giường, sốt liên tục vài ngày. Từ Trấn Khiêm trở về sau chuyến công tác, trông thấy cô như vậy, ở ngoài hành lang, hạ nhân trong nhà xếp thành hai hàng, anh nghe mỗi người khe khẽ kể lại từng câu, lúc đó, anh đã rất không hài lòng với sự bướng bỉnh của cô.
Khả Vi trong lúc mơ màng, cảm giác được có người đỡ cô ngồi dậy, bón từng muỗng thuốc cho cô, một hồi sau, cô mở mắt, mất thêm vài giây mới để ý ra được người đó là anh, liền có chút chấn động, lẳng lặng ngoan ngoãn uống vào từng ngụm.
Sau đó cô nghe anh hỏi: “Có phải từ nay về sau có bão là em sẽ liều mạng như vậy?”
Đài Loan vốn quen thuộc với những trận bão giông, gió giật. Hàng năm, trung bình sẽ có ít nhất bốn, năm lần bão giông cấp độ lớn. Mỗi lần như vậy, có thể lấy đi cả chục mạng người.
Khả Vi biết anh đang giận, giọng nói tuy là ôn nhu, nhưng nộ khí trong đó, ngay cả lúc cô đang bệnh như thế này, vẫn hoàn toàn có thể nghe ra được.
Im lặng thật lâu, uống xong ngụm thuốc cuối cùng, ngón tay vò chặt chiếc chăn ấm, cô khẽ cất lời: “Mấy cây hoa vừa mới chuyển đến, còn non yếu quá, em thật sự không nỡ...”
Khả Vi trong khoảnh khắc đó không hình dung ra được cơn bão lại lớn đến vậy. Cô tuy đối với cây cỏ có lòng yêu mến, nâng niu, nhưng cô liều mạng như vậy, có lẽ vì bản thân đã biết được một điều. Trong khuôn viên xinh đẹp kia, hoa cỏ có nhiều loại, thuộc nhiều quốc gia khác nhau, nhưng đặc biệt lại không có hoa hồng Anh Quốc, cũng chỉ vì một nguyên do.
Là vì, mẹ anh rất yêu thích loài hoa này.
Ở ngôi biệt thự cũ, nơi mà ba mẹ anh từng sống, luôn ngập tràn hoa hồng Anh Quốc, nó nhắc bà nhớ về cội nguồn của mình, nhớ đến những tháng năm ở Anh Quốc. Mặc kệ thời tiết ở đây rất khác biệt so với ở Luân Đôn, nhưng bà không bao giờ từ bỏ chúng. Trong thâm tâm của Từ Trấn Khiêm, mẹ anh cũng đẹp như loài hoa đó, thanh tao, uyển mị và nồng nàng. Ngay cả lúc bà bị sát hại, đã nằm trên chúng mà trút hơi thở cuối cùng. Cho nên, vài năm trôi qua, anh vẫn không bao giờ muốn nhìn thấy chúng hiện diện xung quanh mình. Cũng giống như rất nhiều thứ, đã bị anh chôn vùi vào dĩ vãng, theo năm tháng mà đóng băng lại, giữ lại được hiện trạng, nhưng trong lòng, đã trở nên tàn nhẫn và lạnh lẽo.
Nhưng mà Khả Vi không biết sâu xa như vậy. Một lần, cô vô tình phát hiện ra gian phòng bí mật bên trong thư phòng, ở đó cô phát hiện ra được nhiều thứ. Căn phòng tuy là tuyệt mật, nhưng lại không có lấy một lớp bụi mỏng phủ lên, mọi thứ được bảo lưu giữ gìn rất tốt. Nhìn cách bày trí mang hơi hướng hoài niệm, cô mơ hồ đoán ra được, anh hẳn là xem trọng căn phòng này. Nhanh sau đó, Khả Vi tìm thấy được vài cuốn sổ tay, đọc thoáng qua, cô nhận ra chúng là thuộc về mẹ anh. Vì sợ anh sẽ không thích cô mang chúng đi nơi khác, nên thời điểm đó, mỗi buổi chiều, cô đều lẳng lặng ngồi trên sàn của căn phòng mà đọc.
Trong vô số trang giấy đã ngã vàng, bút tích của cây viết mực đen càng toát lên vẻ cổ điển và thi vị. Bà viết mỗi khi cảm hứng ùa đến, hay trong ngày xảy ra một vài việc nổi bật gì đó. Có rất nhiều trang, bà vẽ tệt toạt vài nét về góc phố ở Luân Đôn, ở Pháp, và...hoa hồng Anh Quốc. Cho đến khi, Khả Vi bắt gặp một trang giấy, khiến cô luyến tiếc hết nửa ngày. Trong đó bà viết: “Hôm nay con trai hỏi ta loài hoa này là gì? Ta trả lời là hoa hồng Anh Quốc. Ta nói, nơi nào có chúng là sẽ có ngôi nhà mơ ước.”
Thì ra, Từ đại phu nhân lại thơ mộng và lãng mạn đến như vậy. Trong thế giới màu đen của nhà họ Từ, bà dốc tâm tạo ra một ngôi nhà mơ ước. Đẹp đẽ, ấm cúng, và yên bình.
Khả Vi đã đi nhiều nơi, trải qua quá nhiều biến cố, nhưng thật sự chưa từng hỏi bản thân, như thế nào là ngôi nhà mơ ước?
Như thế nào là nhà?
Cô chưa từng dám hỏi bản thân câu hỏi đó.
Từ Trấn Khiêm dùng khăn lau đi vệt thuốc trên khóe môi cô, anh vừa rồi nghe cô trả lời như vậy, im lặng thật lâu, rốt cục, lại một lần nữa mà bỏ qua cho cô. Anh căn bản là nhìn cô bị bệnh đến yếu ớt xanh xao, không thể phạt cô, cũng không thể làm dữ với cô.
Khả Vi tựa người trong lòng anh, dùng hết dũng khí, nhàn nhạt mở lời: “Anh đừng giận, sau này hết bệnh, em sẽ mời anh đi hẹn hò, em trả tiền, có được không?”
Loại hồ ngôn loạn ngữ này cũng chỉ có cô mới dám nói với anh. Đúng là bị sốt đến liều mạng mà!
“......”
Đêm đó, anh ở cạnh chăm sóc cô, đúng bốn tiếng đồng hồ là đút cô uống thuốc, đo thân nhiệt, đắp khăn hạ nhiệt, cứ như vậy, anh không ngủ. Không biết trên người anh có loại thần dược gì, Khả Vi sang ngày hôm sau liền khỏe hơn rất nhiều.
Trưa hôm sau khi Khả Vi mở mắt ra đã không thấy anh đâu, một lúc sau mới nhận ra, trên chiếc bàn cạnh đầu giường, xuất hiện cuốn sổ tay của mẹ anh, ở giữa kẹp một đóa hoa hồng. Khả Vi cầm cuốn sổ lên, mở nó ra, liền nhìn thấy câu chữ quen thuộc về ngôi nhà mơ ước. Trong lòng lập tức ùa đến cảm xúc khó tả, khiến cô bất ngờ đến cảm động.
Thì ra anh hiểu. Anh hiểu tâm ý của cô. Ngầm mang cuốn sổ tay này đến bên cạnh cô, cho phép cô giữ nó.
Cũng trên chiếc bàn đó, xuất hiện một tập hồ sơ rất đặc biệt, trên bìa có ấn ký của cảnh sát, Khả Vi hiếu kỳ lật ra trang đầu tiên, dòng chữ in đậm liền đập vào trong mắt.
Hồ Sơ Điều Tra
Họ tên nghi phạm: Từ Minh Đông, Trương Nhã.