**** **** ****
Hai ngày trôi qua ở biệt thự, từng nhóm hầu gái thay phiên nhau ra vào, thay đổi tuyến dịch đang ghim đến tay của cô gái yếu ớt trên giường, một vài người khác lại đo nhiệt độ thân thể, chăm sóc cô ngủ mê mỗi khi Từ thiếu không có trong phòng...
Một ngày trước, sau khi triền miên trên giường, anh ẵm cô vào phòng tắm. Trong bể nước lớn, tự mình giúp cô làm sạch, rồi mặc đại cho cô áo sơ mi của chính mình. Nhận ra anh không có lấy một bộ đồ phụ nử nào, nơi này chưa có cô gái nào được phép bước vào, hay nán lại, vậy mà giờ đây lại suy nghĩ xem cô nên mặc gì...
Ít lâu sau Từ Trấn Khiêm gọi Minh Đông đến xem cô. Đứng nhìn ánh sáng từ ban công, điếu sigar mấp mé trên miệng...làn khói bao lấy thân thể còn mang âm vị của tình dục...
Trước khi bước vào phòng, Minh Đông đã được bọn người Phong Phi kể qua một chút. Nhưng khi bước vào, nhìn cô nằm trên giường lớn, chăn phủ lên đến ngực, chân mày chau lại, thi thoảng một giọt nước mắt lại rớt xuống, vết thương cũ mới trên người đều có...thế này là thế nào?
“Này, tôi biết cô ấy bị đánh thuốc, ma túy hay thuốc kích dục dùng riêng thôi là đã...”dũng mãnh” lắm rồi...bây giờ lại bị ép uống cả hai thứ...nhưng mà, anh không thể...không thể nào...”từ tốn” một chút hay sao?” Bập bẹ nửa ngày, Minh Đông mới tìm ra động từ ẩn dụ.
“Không thể!”
“Ơ...”
Một câu thôi. Một câu mà làm cho cô gái này hồn tiêu phách tán. Minh Đông quá hiểu anh...đã có chấp niệm với cô từ đêm đầu tiên hai người gặp nhau...
Nhưng trách Từ Trấn Khiêm cũng không được, nếu không cứu cô ấy, nhất định bây giờ đã không khác gì người thực vật...
“Lý Khánh Thần thì thế nào?”
“Tôi cho người thả biển rồi...” Một câu trả lời không mang chút cảm xúc gì...
“Wow...” lòng trắc ẩn của một người bác sĩ khiến Minh Đông thốt lên một từ...
Từ Trấn Khiêm, anh ta chưa bao giờ chừa đường sống cho người khác, dù là dùng thần trí hay thế lực, đều bức ép người khác đến đường cùng.
Vậy mà trong hàng giờ đồng hồ, anh ta lại đem cô từ trần gian, xuống địa ngục, rồi lại lưu luyến mang về...
“Cô ấy thế nào?”
Thở dài một hơi, Minh Đông đáp, “...Không sao, tôi tiêm thuốc cho cô ấy và cũng đã giao phó cho đám người hầu nữ rồi!”
“Ừ...”
Không lâu sau Minh Đông rời đi. Lòng vẫn nghĩ đến Khả Vi, rất nhanh thôi cô gái này sẽ phải nếm trải một tình yêu bá đạo. Người bá đạo và biến thái như Từ Trấn Khiêm rất ít khi có động lòng với ai, nhưng một khi đã có thì lại vô cùng chấp niệm...lòng anh thật cảm thấy “tội cho cô gái đó!“...
**** **** ****
Mắt hé mở, mọi thứ thật tịch mịch...căn phòng này vừa lạ vừa quen. Trí nhớ mơ hồ hiện về...rồi lại rõ nét...
Một người hầu khi thấy cô vừa nhấp nháy mắt tỉnh dậy, đã đi thông báo cho Từ thiếu.
“ Đã tỉnh?” Anh vừa trở lại phòng, hai ngón tay đưa lên ra dấu cho người hầu ra ngoài...
“...Từ...tổng...”
Cách xưng hô từ trong miệng cô phát ra thật thú vị...nhưng anh lại không thích.
“...Chuyện hôm qua...phiền anh rồi...”
Ồ, khóe môi anh giật giật, miệng nhếch lên, anh bước đến ngồi lên chiếc ghế lớn gần giường, mặt đối mặt với cô...cả Minh Đông nhìn nét mặt cô thôi cũng đã biết đêm qua cô bị anh dẫn đi một vòng quỷ môn quan, vậy mà cô lại nói chuyện như khách sáo, như là tiện tay giúp đở?
“...Anh có thể nào...xem đêm qua...như trả ơn tôi đã từng giúp anh tránh viên đạn đêm đó hay không?”
...Thật nha, Từ Trấn Khiêm có cảm giác mình vừa bị chơi xong rồi bỏ...điều này quá sức tưởng tượng của anh ta, gương mặt băng hàn bật lên một tiếng cười lớn...
“HA!...em là đang trả giá với tôi?”
“...Thật sự không dám, nhưng anh nhất định có ơn báo đáp, có thù sẽ trả...có đúng không?”
“...........Được, nếu em muốn sòng phẳng với tôi...tôi sẽ thuận ý em...Nhưng em nên nhớ, nếu có lần sau, là em nợ tôi...
Mà tôi thì, không sòng phẳng với người nợ mình!”
Thật bá đạo.
“...Cám ơn anh, tôi bị chuyện ở Angels, anh là ông chủ ở đó...anh đã giúp một nhân viên như tôi trong lúc...”khốn khó“...thật cám ơn anh!”
...Sao lại nghe như làm từ thiện, nghĩa vụ giữa ông chủ, nhân viên thế này?...chưa ai lại có thể nghĩ và nói ra những lời này với Từ Trấn Khiêm, dù là có là trong hoàn cảnh nào...Anh thật bây giờ muốn một tay bóp chết cô...
“Được, tôi sẽ kêu Lân Phi đưa em về...bất cứ khi nào em muốn!”
“Bây giờ...có được không?”
- ...........
Thân hình to lớn vừa rời khỏi phòng, cô không hiểu sao, dường như vừa nhìn ra người đàn ông đó có chút nóng giận.
Không bao lâu thì bác Đinh bước vào, tay bác cầm một cái váy màu trắng cùng với nội y... “Từ tiểu thư, tôi đến là giúp cô chuẩn bị...”
“Bác Đinh, bác gọi cháu là Khả Vi...cháu cám ơn...”
Vừa đưa chân xuống giường đứng lên, mọi thứ đảo mạnh một cái...Cô cố gắng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng...lê thân đau buốt...
- Nếu đứng dậy được thì sẽ đi được - cô tự nhủ lòng mình, cùng bác Đinh bước vào phòng tắm...
Khi cởi áo ra, những vết tím, đỏ, xanh hiện ra trên cơ thể cùng với những vết thương khác, bác Đinh chẳng biết làm sao mà lại có cảm thấy thương cô gái này...
Xe Lân Phi vừa rời khỏi, người đàn ông trên ban công đã siết chặt tay thành quyền, cảm giác khó chịu truyền đến tim.
“Giao tài liệu của cô ta qua retired CIA agents*! Ngày mai tôi muốn biết tất cả quá khứ của cô ta!...”
Đầu dây bên kia, Tuấn Phong “Dạ” một tiếng...
Cô không hề hay biết, sẽ không quá lâu, cô sẽ phải trở lại đây. Và lần này, đừng mong mà rời đi.
______
Retired CIA agents: những người từng làm cho cục tình báo chính phủ Mỹ, tác nghiệp trong nước Mỹ và trên thế giới, nhưng đã rời khỏi nhiệm vụ.