Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)

Chương 22: Chương 22: Nói Điều Kiện




Sáng ngày hôm sau.

Từ Trấn Khiêm bị tiếng điện thoại đánh thức, lưu luyến buông người con gái trong lòng ra, anh xoay người với lấy chiếc điện thoại Blackberry cạnh đầu giường.

Nhìn sang thân ảnh mỹ nhân đang nặng nhọc ngủ mê, anh biết cô rất nhạy cảm từ lần đầu tiên hai người hòa hợp...

Ít phút sau anh rời giường, vào phòng tắm. Vòi nước hiện đại bắn ra từ bốn phía. Vòi sen lớn trên đầu tạo cảm giác như mưa rơi cả bầu trời. Hai tay anh chống lên tường, nước chảy xối xả trên thân thể tuyệt mỹ. Làn khói ảo diệu bốc lên trong không trung.

Khi từ phòng quần áo đi ra, anh nhìn thấy thân ảnh của Khả Vi đang đứng tựa người bên cửa ban công, cô đang ngắm khu vườn dưới sân, thư thái miên man. Váy ngủ hai dây, tóc thả yêu kiều, một bên vai gầy ẩn hiện những dấu yêu đỏ thẫm do anh tạo nên...

“...Đang suy nghĩ gì?”

Khả Vi có chút giật mình, xoay đầu nhìn anh đang bước đến. Thân người đàn ông lịch lãm, bộ đồ âu phục màu xanh đen, khuy cổ tay áo màu bạc có viên kim cương ở giữa.

Mi mắt cong dày của cô khẽ rung, nhếch môi cười ngượng ngùng. Khả Vi bước nhẹ đến trước mặt anh. Dáng đi có chút khó khăn. Những ngón tay thon dài xinh đẹp vươn ra, cầm lấy cravat từ trên tay Từ Trấn Khiêm.

Một bước nhỏ nữa đến sát bên người đàn ông này, cô nhón hai chân lên, kéo cravat qua cổ áo anh. Từ Trấn Khiêm nhanh đã bắt lấy eo cô, hơi cúi người.

Tay cô có chút vụng về, run run, nhẹ nhàng thắt cravat...Từ Trấn Khiêm nhìn vào gương mặt mệt mỏi của cô, mái tóc còn dính chút mồ hôi, cơ thể còn toát ra hương vị hoan ái nồng đậm, cổ và ngực lốm đốm những vết yêu...Hơi nóng liền truyền đến cổ họng anh.

“Em đang nghĩ...làm sao để nói với anh...em muốn tiếp tục đến Angels...nếu không làm gì, thì thực sự...cảm thấy rất bức bách...”

Chân mày và khóe môi của Từ Trấn Khiêm khẽ cong lên, rồi thoáng chốc trở lại vô tức vô hiện...

Anh biết cô rất yêu tự do, lại rất tin vào quyền cá nhân...cô hẳn đã suy nghĩ rất lâu mới mở lời. Cuối cùng, cô cũng biết lượng sức mình, người trói buộc cô chính là Từ Trấn Khiêm anh.

“Oh?...em vẫn còn muốn đến đó sau chuyện hôm qua?”

Chẳng phải cô đã rất kinh hãi sao? sau khi đi ra khỏi phòng VIP đã vào nhà vệ sinh trấn an mình, và rồi gặp được Sophia, một bên má của cô vẫn còn chút sưng...

“ Không sao.......rồi em sẽ quen...”

Cô dẫu sao cũng đã gả cho một ông trùm xã hội đen, ở một thời điểm nào đó, cô cũng sẽ phải chứng kiến ít nhiều cảnh bạo lực, nguy hiểm.

Câu “rồi em sẽ quen” ngầm mang ý nghĩa hứa hẹn, khiến Từ Trấn Khiêm có chút hài lòng. Bàn tay anh vuốt ve hông cô.

Nhưng chung quy anh vốn không thích cô đi ra ngoài.

Anh phải thừa nhận, Khả Vi rất biết cách nói điều kiện. Cô biết nhìn thời điểm, người trước mặt, và cách cô đưa ra điều kiện, cũng rất điềm đạm lại có chút ngây ngô...chẳng hạn như cô đang thắt cravat cho anh, sau một đêm dài đắm chìm, bị anh chôn vùi trong trầm luân suốt nhiều tiếng đồng hồ...

Anh còn nhớ gương mặt khổ sở mệt mỏi của cô rạng sáng nay, cô rưng rưng nước mắt, tay run rẩy đẩy ngực anh, giọng nức nở, khẽ khàng nói ra một câu: “Anh...hãy...”để dành” lại một chút...có được không?”

Anh không khỏi nhoẻn miệng cười, anh vẫn chưa ăn cô đủ, nhưng nhìn cô như vậy lại có chút quyến luyến...vài phút sau anh thâm trầm ở trong cô thêm một lần nữa...rồi ôm cô vào lòng, vuốt ve cô ngủ say.

--

“...Hừm...em sẽ học thêm cách thắt cravat...thật vụng về quá...”

Thêm câu vừa rồi...đã thành công đánh gục được Từ Trấn Khiêm.

Anh cúi người hôn lên bờ môi còn sưng của cô. Khả Vi run lên, “ừm” một tiếng...

Anh vẫn giữ yên lặng, xoay người rời đi...cô liền bước vội đến, kéo lấy tay áo anh, Từ Trấn Khiêm ngẩn người nhìn cô,

“Chuyện hôm qua...là em lừa bọn người A Luân...anh đừng...giận...”

Cô muốn nói “ anh đừng phạt bọn họ” nhưng lại không biết bản thân mình hiểu người đàn ông này bao nhiêu.

Đêm qua anh đã “phạt” cô rất lâu, từ việc cô giở chiêu trò để được ra ngoài, việc cô trốn tránh anh, cho đến việc cô không biết gọi anh như thế nào. Thẳng đến tư thế thứ năm, cô mới bật môi gọi “....Trấn Khiêm......Khiêm.....” kèm theo một vài âm thanh nỉ non khác.

Từ Trấn Khiêm ánh mắt có một tia lay động. Quả nhiên, là rất biết nói điều kiện.

Khi Từ Trấn Khiêm rời đi, cô nhìn ra được mắt anh có ý cười...Cô biết anh đang suy nghĩ.

Ít phút sau cô nghe thấy tiếng xe.

Thở dài một hơi, cô quay trở lại chiếc giường nhăn nhúm, còn ươn ướt mồ hôi của tình dục và hương cơ thể của hai người.

Cô mệt mỏi ngủ thêm một chút nữa...

--

Cùng thời gian này, Lân Phi vừa nói xong một cuộc gọi với một đạo diễn nổi tiếng nào đó. Ít phút sau, kịch bản có chút thay đổi, nhân vật Sophia đảm nhận phải bị tất cả quần chúng tát tay...ngay lúc cô đang quay cảnh tiểu tam bị đánh ghen ở chợ......

***

Gần đến trưa, Khả Vi thức dậy, cơn đau đớn truyền đến, đầu thật nặng nề, từng chân đặt xuống giường, đi vào trong phòng tắm to lớn... bước đến chậu bông nhỏ do cô trồng, đặt ở góc, cô móc ra một hộp thuốc rất nhỏ, lấy ra một viên thuốc, bỏ vào trong miệng.

Nhìn thân thể trong chiếc gương lớn, những vết yêu đỏ sẫm khắp người, ở một bên ngực còn có một vết bầm do răng cắn. Cô mở nước lạnh, bước vào ngâm mình.

Sau khi tắm xong không bao lâu, bác Đinh đã gõ cửa mang vào một mâm đồ ăn, cùng với vài viên thuốc...Khả Vi hơi ngây người, cầm những viên thuốc đó lên nhìn...là thuốc giảm đau, không phải thuốc tránh thai...

Khả Vi chợt cảm thấy nặng lòng...

“Từ thiếu, ngài bảo tôi chuẩn bị...” sau đó bác Đinh nhẹ nhàng rời đi, như không thấy những vết đỏ trên người cô...

Khả Vi đánh giá cao cung cách làm việc của hạ nhân, thuộc hạ của Từ Trấn Khiêm. Họ rất hiểu anh, lại luôn biết tránh ánh mắt đi nơi khác mỗi khi anh ở cạnh cô, nhưng lại vẫn có thể kịp thời hiểu được ý tứ của chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.