Từ khi vào Giải trí TRE, Vu Trữ Lâm có một nguyện vọng: sau khi thành danh, ngày nào đó nhận được điện thoại mời hẹn của Tần Thành.
Tần Thành không phải là ngôi sao, không phải là nghệ sĩ, không phải là người đại diện, sợi dây kết nối duy nhất giữa anh ta cùng ngôi sao của giới giải trí là quan hệ.
Nhưng không hề nghi ngờ là Tần Thành có sức hấp dẫn hơn so với những nam thần có vô số fan hâm mộ của giới giải trí, mọi cử động của anh đều lộ ra vẻ quyết đoán.
Là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường ở thành thị, Vu Trữ Lâm không nghĩ gả cho Tần Thành, cũng gả không được. Nhưng cô ta hy vọng có thể đối diện với Tần Thành ăn một bữa cơm.
Đương nhiên, môi trường ăn cơm phải là nhà hàng cơm Tây, chung quanh còn có hoa tươi, âm nhạc làm nền, hơn hết, không khí mờ ám tràn đầy.
Trong những ngày huấn luyện này, thời khắc đêm dài không ngủ được, Vũ Trữ Lâm đều lặp lại ảo tưởng cảnh tượng kia.
Hôm nay, nguyện vọng này trở thành sự thật.
Khi nhìn thấy cuộc gọi lỡ của Tần Thành thì Vu Trữ Lâm vừa mới bị mắng một trận. Đạo diễn mắng cử chỉ của cô ta không đến nơi đến chốn, vẻ mặt cứng đơ.
Vu Trữ Lâm tủi thân vô cùng, cô ta cảm thấy bản thân mình rất tuyệt, mạnh hơn nhiều so với nữ chính chỉ biết giả bộ đáng yêu lẫn ngu ngốc, chẳng phải là cô ả có người chống lưng sao?
Vu Trữ Lâm oán hận lấy di động ra, chuẩn bị tìm người nào đó để trút giận, nhưng bất ngờ thấy được một dãy số mà cô ta đã thuộc nằm lòng.
Sửng sốt tại chỗ vài giây, Vu Trữ Lâm vội vàng trốn vào một góc, run rẩy gọi điện thoại.
“A lô, là Vu Trữ Lâm phải không?” Giọng nói đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo từ tính của người đàn ông trưởng thành.
“Phải.” Tim đập bỗng nhiên nhanh hơn, cầm di động không được chắc. “Tổng… Tổng… Tổng giám đốc Tần, xin hỏi anh có… có chuyện gì không ạ?”
“Chuyện à, thật ra có.” Tần Thành thoáng nở nụ cười. “Nhưng mà phải đối mặt nói chuyện, tôi mời cô ăn cơm, thế nào?”
Nam thần mời mình ăn cơm. Vu Trữ Lâm đỏ mặt muốn nổ tung, vội nói không ngừng: “Được, tổng giám đốc Tần… Tổng giám đốc Tần, anh nói thời gian đi.”
“Tối hôm nay, thế nào?” Tiếp theo Tần Thành nói tên nhà hàng.
“Vâng, được ạ.” Vu Trữ Lâm bịt microphone lại, che miệng hổn hển thở mạnh.
Tổng giám đốc Tần mời cô ta ăn cơm, có phải…
Nghĩ đến điều có thể kia, ngay cả chào hỏi Vu Trữ Lâm cũng không màng, chạy tới phòng hoá trang cầm lấy giỏ xách, không để ý đến la hét của trợ lý, chạy ra khỏi phim trường.
Xuất ra tiền tiết kiệm mua một bộ áo đầm xa hoa, rồi đến thợ làm tóc mắc tiền, nổi tiếng trong giới quý tộc của thành phố, Vu Trữ Lâm ngựa không dừng vó chạy tới nhà hàng cơm Tây.
Cô ta đến sớm hai tiếng đồng hồ, ngồi ở một chỗ, không động cũng không nói chuyện, cho đến khi Tần Thành đến.
“Tổng giám đốc Tần.” Vu Trữ Lâm đứng lên, bộ dáng thẹn thùng khiến ấn đường của Tần Thành giần giật.
“Cô đã đến rồi?” Tần Thành cũng không ngồi, nói với bồi bàn đi theo sau: “Còn phòng bao không?”
Anh thường đến nhà hàng này ăn cơm, có phòng bao cố định. Bồi bàn vừa nghe liền hiểu rõ, dẫn Tần Thành đi qua.
Hai người ở trong phòng ngồi vào chỗ của mình, ngọn đèn mờ nhạt chiếu xuống, càng toát lên tác phong nhanh nhẹn của Tần Thành.
Vu Trữ Lâm gần như là muốn hét lên.
Dùng hết tất cả kỹ năng diễn xuất để ổn định lại, cô ta run giọng hỏi: “Tổng giám đốc Tần, anh muốn…”
“Không vội.” Tần Thành giơ tay lên, nói: “Vu Trữ Lâm, cô có biết Vu Quần này không?”
Vẻ mặt Vu Trữ Lâm lập tức thay đổi.
“Cô có biết không?” Tần Thành nhìn Vu Trữ Lâm không chớp mắt. Trong mắt anh không một gợn sóng, nhưng giống như lưỡi dao có độc, nhắm vào ngực cô ta, soàn soạt chém xuống, nháy mắt, mình đầy thương tích.
“Không… Tôi không biết.” Vu Trữ Lâm căng chặt người, trên lưng toát mồ hôi, rõ ràng trong phòng có điều hoà, nhưng cô ta giống như rớt xuống hầm băng.
“Hả? Thật sự không biết sao?” Giọng của Tần Thành chậm lại, dịu dàng hỏi.
“Không biết.”
“À! Vậy quên đi.” Tần Thành nói với vẻ tiếc rẻ: “Nghe nói anh ta là sinh viên giỏi nhất trong ngành Vi tính của thành phố C, công ty muốn mời với giá cao.”
“Phải, phải không?” Vu Trữ Lâm chột dạ cúi đầu.
“Đúng vậy!” Đêm nay lời nói của Tần Thành rất khác thường. “Cô không biết, quên đi.”
Giọng nói cực kỳ tiếc rẻ.
“Tổng giám đốc Tần.” Vu Trữ Lâm vặn tay, hết sức thẹn thùng. “Thật ra, Vu Quần là… là một người anh họ xa của tôi, có lẽ tôi có thể giúp đỡ liên lạc.”
“À, vậy cảm ơn cô.” Tần Thành vỗ tay, vẻ mặt dịu đi một chút.
“Được…được.”
Hai người gọi đồ ăn giống nhau, trên bàn đốt ngọn nến, trong phòng lan tràn hương thơm hoa hồng. Vu Trữ Lâm im lặng hít vào một hơi, bị lôi cuốn đi.
Nhưng khung cảnh tốt đẹp lại bị bồi bàn phá vỡ. Đặc biệt là lúc bồi bàn kia lộ ra bộ mặt thật.
“Tưởng…Tưởng Tịch, sao lại là cô?” Vu Trữ Lâm biến sắc, nhảy dựng lên, tay đụng vào chén dĩa, miếng thịt bò hảo hạng rơi thẳng xuống đất, vang lên một tiếng nhỏ.
“Tại sao không thể là tôi?” Tưởng Tịch nhếch môi, ngồi vào bên cạnh Tần Thành, cười tủm tỉm nhìn cô ta. “Sao, cô có thể cùng Tần…tổng giám đốc Tần ăn cơm, lại không cho phép tôi tới đây?”
“Nhưng…Nhưng tổng giám đốc Tần…” Vu Trữ Lâm liếc nhìn vẻ mặt không tốt của Tần Thành, ưỡn ngực, lấy dũng khí nói: “Hôm nay tổng giám đốc Tần đặc biệt mời riêng tôi tới.”
“Là vậy sao!” Tưởng Tịch đứng lên, đi tới bên cửa. “Vậy đã quấy rầy hai vị.”
“Không sao.” Lòng Vu Trữ Lâm còn nghi hoặc đối với chuyện Tưởng Tịch trở thành bồi bàn, nhưng có Tần Thành ở bên cạnh, lại vô tình giúp cô hả giận, toại nguyện, cười nhu nhược, nói: “Cô tới đây làm bồi bàn cũng không dễ dàng gì.”
“Đúng, không dễ dàng gì.” Tưởng Tịch nghe nói thì dừng lại, khép cửa đang mở một nửa, quay trở về nhẹ nhàng khéo léo ngồi lên đùi Tần Thành. “Em thật đã đợi anh cả một buổi chiều, anh nói, anh muốn bồi thường em như thế nào đây?”
Miệng cô hơi hơi cong lên, mắt hẹp dài như tơ, vô cùng quyến rũ. Tần Thành chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng tán loạn ở trên người, cô lại còn không thành thật, tay mềm mại không xương ôm anh, di chuyển xuống lưng.
Bởi vì di truyền bệnh thích sạch sẽ trong tình cảm từ ông Tần, nên ba mươi mốt năm qua Tần Thành không hề động đến một người phụ nữ nào. Nhưng mà, hiện giờ anh muốn lập tức làm Tưởng Tịch này, người mà vì muốn có chỗ dựa mới gả cho anh.
“Cô… Các người…” Vu Trữ Lâm trừng mắt nhìn cô không thể tin.
“Chúng tôi hả?” Tưởng Tịch vui vẻ áp lại gần, hôn lên miệng Tần Thành một cái. “Chính là bộ dáng như cô nhìn thấy.”
Không phải nói cô không biết xấu hổ quyến rũ Tần Thành sao? Vậy cô coi như quyến rũ trước mặt cô ta một lần, cũng chứng minh được những bịa đặt hãm hại kia là không phải.
Không phải đến ăn cơm sao? Không phải chỉ có mình cùng Tần Thành sao? Tại sao Tưởng Tịch cũng tới?
Chẳng lẽ thật sự là cô ta, là cô ta quyến rũ Tần Thành?
Đúng, nhất định là như vậy.
Ghen tị là một tính tình rất đáng sợ, một khi đã mọc rễ, tích luỹ theo tháng ngày, ngược lại sẽ lớn thành cây to trong nháy mắt.
Ngay từ đầu Vu Trữ Lâm đã ghen tị với Tưởng Tịch, ả ghen tị cô ta quen biết được với Tề Minh Lật, ả ghen tị cô ta được tất cả các thầy huấn luyện khen ngợi, ả ghen tị cô ta được làm diễn viên phụ trong phim của đạo diễn Lý Mặc, càng ghen tị giữa cô ta và Tần Thành có sức hút mãnh liệt.
Ả ghen tị, không, là hận Tưởng Tịch.
Vu Trữ Lâm hận chết Tưởng Tịch, cô ta thế mà lại làm trò thân mật với Tần Thành trước mặt của mình.
“Không biết xấu hổ!” Vu Trữ Lâm nhìn Tưởng Tịch, sửa lại thành hình tượng cô gái ngoan ngoãn dịu hiền: “Cô không sợ bị người ta truyền tin ra ngoài sao?”
“Sợ?” Tưởng Tịch cười, thu hai tay lại, níu vai của Tần Thành, hỏi: “Anh có thể bảo vệ em không, làm chỗ dựa của em?”
Vu Trữ Lâm khẩn trương nhìn Tần Thành chằm chằm.
Nhưng Tần Thành cũng chẳng nhìn ả, chỉ nói: “Tôi vẫn luôn là chỗ dựa của em.”
Tưởng Tịch được câu trả lời vừa lòng, nhún nhún vai nói với Vu Trữ Lâm: “Có tổng giám đốc Tần ở đây thì tôi sợ cái gì?”
“Cô…” Trong mắt Vu Trữ Lâm dần dần nhuộm vẻ tuyệt vọng. “Tổng giám đốc Tần, anh đừng tin cô ta. Tưởng Tịch là một người hèn hạ, cô ta quyến rũ nhà sản xuất, quyến rũ đạo diễn, cô ta lợi dụng anh để trèo cao, anh đừng bị cô ta lừa gạt.”