Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 89: Chương 89: Có đoạn trí nhớ bị phong kín




“Tần Thành, em không sao.” Tưởng Tịch quẳng vấn đề kia đi, cúi đầu nhìn Tần Thành.

Cô sống lại kiếp này, không nghĩ tới có một ngày lo được lo mất như vậy.

Đáng tiếc, sự thật lại như thế. Tâm trạng lo lắng như giòi ở trong xương, cô càng muốn bỏ qua lại càng không bỏ được.

“Không phải là em đang nghĩ tới Phương Vi Vi chứ? Nếu thật sự không muốn nhìn thấy cô ta thì bây giờ anh tìm người làm cho cô ta ra khỏi giới giải trí.”

Tuy rằng sau lưng Phương Vi Vi có nhà họ Phương, nhưng anh không phải là không có khả năng khiến cho Phương Vi Vi nằm ngoài phạm vi tầm mắt của Tưởng Tịch, bất quá phiền phức hơi lớn một chút mà thôi.

Anh thật nghiêm túc. Tưởng Tịch nhìn thấy thì trong lòng có ngàn vạn lời không biết nói từ đâu.

Cô sửng sốt vài giây, nói: “Tần Thành, ngày mai em xin nghỉ nửa buổi.”

Cho rằng cô mệt mỏi, Tần Thành cũng không nhiều lời, gọi một cú điện thoại, xin nghỉ một ngày cho Tưởng Tịch.

“Cảm ơn.” Tưởng Tịch nghe thấy một ngày cũng không phản bác, cùng lắm thì sau khi trở lại vất vả một chút đóng bổ sung nửa ngày đó. Vịn sô pha ngồi dậy, cô nói: “Em đi nấu cháo, anh đi tắm trước đi.”

Biết bây giờ nhiều lời cũng không được gì, Tần Thành đành phải trở về phòng thay quần áo.

Hai người ăn xong bữa khuya thì đã hai giờ rưỡi sáng. Tưởng Tịch nhìn đồng hồ, không nhiều lời, tắm sạch sẽ liền nằm trên giường nhắm mắt.

Cho dù bây giờ cô hoang mang như thế nào thì cũng phải ngủ một giấc đã.

Không lâu sau, Tần Thành cầm gối đi vào, nhìn thấy một bên được chừa ra cho anh thì cong cong khoé miệng, cởi dép, ôm người ngủ.

Ngày kế, sau khi Tưởng Tịch rời giường, lập tức gọi một cú điện thoại.

“Em muốn đi ra ngoài?” Tần Thành đúng lúc nghe được cô nói địa điểm, do dự hỏi: “Muốn anh đi cùng em hay không?”

“Không cần đâu.” Tưởng Tịch mặc áo khoác,đội mũ, đeo kính râm. “Giữa trưa chắc là em trở về, nếu anh có công việc thì có thể đi làm trước đi. Em đã làm xong điểm tâm, ở trong nồi giữ nhiệt.”

Tần Thành còn muốn nói anh đưa em đi, nhưng thấy bộ dáng của cô thì thôi.

Đến nay anh còn chưa hiểu hết Tưởng Tịch, anh không thể hoàn toàn can dự vào không gian cá nhân của cô.

Tưởng Tịch đi xuống lầu, đón xe ở đầu khu phố.

Lái xe là người địa phương, nghe thấy cô nói địa chỉ thì thoáng kinh ngạc: “Cô à, nơi đó không dễ vào đâu!”

Tưởng Tịch cười cười. Nếu người bình thường dễ dàng đi vào thì cô sẽ không chọn nơi đó.

Xe đi được nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại. Tưởng Tịch xuống xe, nhìn chung quanh rồi mới ung dung thản nhiên đi vào hội sở tư nhân, nơi mà chỉ có hội viên mới có thể vào.

Tưởng Tịch làm hội viên đã lâu, nhưng đây là lần thứ hai đến. Cô đến trước quầy phục vụ xác nhận thân phận một chút, rồi được người phục vụ dẫn vào phòng.

“Tiểu Tịch.” Phương Duệ đóng di động lại. “Cháu đã đến.”

“Vâng.” Tưởng Tịch cho người phục vụ tiền boa, quay đầu đóng cửa lại, nói: “Đột nhiên kêu cậu út ra, thật xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì.” Phương Duệ nói: “Tôi đúng lúc đến thành phố Z, hôm nay không có việc gì, ra gặp cháu cũng rất tốt.”

Trên thực tế là anh đang nhớ cô, mà cô đúng lúc gọi điện thoại cho anh.

Phương Duệ hiểu được tình trạng hiện giờ của mình cực kỳ không tốt, nhưng giây phút giọng nói của Tưởng Tịch phát ra từ ống nghe, anh căn bản không khống chế được bản thân mình.

Tưởng Tịch không cảm giác được mâu thuẫn trong lòng Phương Duệ, ngồi xuống uống nước, nói: “Thật ra hôm nay cháu tìm cậu út là muốn hỏi cậu một chuyện.”

“Về chị?”

“Không phải.” Tưởng Tịch lắc đầu. “Về cháu và Phương Vi Vi.”

Sắc mặt Phương Duệ lập tức thay đổi.

Từ lúc bắt đầu nói chuyện là Tưởng Tịch quan sát Phương Duệ, sự biến hoá nhỏ này của anh không thể nào thoát khỏi mắt của cô.

Thu lại vẻ mặt, Tưởng Tịch nghiêm nghị nói: “Gần đây cháu nằm mơ.”

Phương Duệ trở lại bình thường, theo bản năng hỏi: “Mơ gì?”

“Trong mơ cháu chắc là năm tuổi đi!” Tưởng Tịch hơi hơi nhíu mày, như là không rõ vì sao lại mơ như vậy, hoặc hiểu được hàm ý của giấc mơ. “Cháu nhớ rõ đó là một ngày thời tiết tốt, cháu năm tuổi được Phương Vi Vi, không đúng, khi đó cháu gọi là chị hai, rủ đi xem phim…”

“Cháu đừng nói nữa.” Phương Duệ lạnh lùng quát lên. “Tiểu Tịch, cháu đừng nói nữa.”

Tưởng Tịch nghe lời dừng lại.

Phương Duệ nhắm hai mắt thở dốc trong chốc lát, nói: “Cháu nhớ tới cái gì phải không?” Nếu không cũng sẽ không đột nhiên gọi anh đến để nói về một giấc mơ.

Trên thực tế cô chỉ có mơ giống như biểu diễn trong phỏng vấn của Phương Vi Vi mà thôi.

Nhưng Tưởng Tịch không tính nói thật. Cô không gật cũng không lắc đầu, nhìn Phương Duệ không chớp mắt. “Trí nhớ của cháu thiếu mất một phần, là vào lúc năm tuổi. Cậu út, các người đã từng làm chuyện gì phải không?”

Nếu không dùng thủ đoạn khiến cho cô quên mất, vậy sau khi xem phim thì ký ức chắc sẽ không nhớ không ra. Mặc dù trí nhớ của đứa bé năm tuổi không tốt lắm, nhưng hễ có một chút khắc sâu, cô cũng sẽ không hoàn toàn không ấn tượng một chút nào.

“Tôi cho rằng cả đời này cháu sẽ không khơi dậy nổi chuyện này.” Phương Duệ một tay chống trán, như là làm chuẩn bị nói như thế nào.

Tưởng Tịch cũng không ép anh, lẳng lặng ngồi đó chờ.

Ước chừng qua hơn mười phút, Phương Duệ mới mở miệng. “Tôi lo lắng sự kiện đó sẽ khiến cháu ám ảnh cả đời, cho nên đã bàn với anh rể làm thôi miên cho cháu.”

“Tiểu Tịch, lúc đó cháu nhỏ như vậy, lại trải qua chuyện như thế, chúng tôi thật sự không có ác ý.”

Cô chắc chắn là bọn họ không có ác ý, nhưng chuyện này… Tưởng Tịch nhếch khoé miệng. “Cậu út, thật ra cháu chỉ mơ thấy một nửa.” Một nửa còn lại xin cậu nói cho cháu biết.

Phương Duệ sửng sốt nhìn cô.

Tưởng Tịch bình tĩnh kéo lên nụ cười. “Giấc mơ kia, cháu chỉ mơ nửa khúc đầu, về khúc sau, cậu út, cháu hoàn toàn không nhớ được.”

Đã bị cô lừa, Phương Duệ mới lỡ miệng. Sửng sốt nửa phút, anh buông tay thở ra nói: “Thật ra tôi không rõ chuyện bên trong lắm, chỉ biết là Vi Vi mang cháu đi xem phim, buổi chiều khi trở về thì lại nói tìm không thấy cháu.”

Anh dừng một chút, nói tiếp: “Tôi và anh rể điều động rất nhiều người đi ra ngoài tìm cháu. Khi tìm được cháu thì đã là sau một ngày một đêm. Lúc ấy cháu hôn mê bất tỉnh, còn lên cơn sốt, khi tỉnh lại vẫn không ngừng nói mê, nhìn thấy Vi Vi liền không ngừng thét lên, khác với trước kia. Anh rể lo chị thấy sẽ khổ sở đau lòng, nên đã bàn bạc với tôi, thừa dịp lúc chị đi du lịch, làm thôi miên cho cháu, phong kín đoạn ký ức kia ở một chỗ sâu trong đầu.”

“Cậu út.” Tưởng Tịch ngắt lời Phương Duệ. “Vậy cả nhà Phương Vi Vi ra nước ngoài có liên quan tới chuyện này?”

Cô đã đoán được. Phương Duệ cũng không có gì để che giấu. Lúc trước nghĩ là khiến cô cả đời không nhớ ra, nhưng chỉ là kỳ vọng mà thôi.

“Đúng.” Phương Duệ nói: “Chuyện Vi Vi để lạc cháu khiến cho cha vô cùng tức giận, trong lúc tức giận đã đưa cháu ấy vào trường học lễ nghi, nhưng chị hai giận, đúng lúc khi đó cũng có lòng đi di dân, liền nhân cơ hội đó ra nước ngoài.”

“Thảo nào.” Tưởng Tịch rõ ràng tất cả, hèn chi năm đó nhà họ Tưởng suy tàn, cả nhà Phương Vi Vi cực lực lên tiếng phản đối giúp đỡ.

“Tiểu Tịch, chuyện đã qua nhiều năm, bây giờ cháu rất tốt, không nên suy nghĩ đến những chuyện này nữa.” Phương Dụê nhịn không được nói.

“Cám ơn cậu út hôm nay đã nói thật.” Tưởng Tịch hơi híp mắt. “Cháu gần như đã hiểu chuyện này, nhưng mà, hy vọng cậu út giúp cháu tìm ra người thôi miên trước kia. Cháu muốn tìm về đoạn ký ức đó.”

“Không cần thiết.” Phương Duệ nóng nảy. Năm đó, tình trạng Tưởng Tịch ở trong mơ khóc không ngừng khiến cho anh sợ. Tuy rằng anh không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, nhưng anh không muốn Tưởng Tịch nhớ đến, cô biết một kết quả là được rồi.

“Cậu út.” Tưởng Tịch nhìn Phương Duệ. “Đoạn ký ức kia rất quan trọng đối với cháu.” Cô muốn dùng nó để tháo gỡ một số nghi hoặc.

“Nó đã trôi qua.” Phương Duệ phản bác. “Tiểu Tịch, chuyện quá khứ đã trôi qua, cháu chấp nhất làm gì.”

“Không.” Tưởng Tịch không nhượng. “Cậu út, chẳng lẽ cậu không muốn biết lúc đó cháu đã gặp cái gì sao?”

Anh muốn biết, nhưng không muốn trả giá bằng sự đau khổ của cô.

“Tôi không muốn biết.”

“Cậu hiểu rõ nhất.” Tưởng Tịch đứng dậy. “Mặc kệ đoạn ký ức đó là cái gì, cháu đều muốn biết khi đó cháu đã gặp phải chuyện gì.”

Rốt cuộc là bị sợ hãi như thế nào, vừa nhìn thấy Phương Vi Vi liền không ngừng thét lên.

“Tiểu Tịch.” Phương Duệ khó hiểu giữ lại cô, rốt cuộc lộ ra vẻ thoả hiệp. “Cháu muốn biết cũng được, nhưng tôi phải đi cùng cháu.”

“Được.” Tưởng Tịch lấy di động ra hẹn thời gian. “Cháu muốn nhanh chóng nhớ lại. Nếu không phải người thôi miên kia cũng được, miễn là có thể làm cho cháu khôi phục lại ký ức.”

Phương Duệ đầu hàng, không cách nào đưa ra phản đối nữa.

Tưởng Tịch thấy cậu đồng ý, trở lại ăn chút đồ ăn.

Điều cô vừa làm chỉ là vì buộc Phương Duệ thoả hiệp. Hiện tại cậu đã đồng ý, cô cũng an tâm.

Khi hai người ăn gần xong thì di động vang lên.

Tưởng Tịch gật đầu với Phương Duệ một cái, lấy di động ra, ra ngoài cửa.

“Tưởng Tịch.” Điện thoại đến là Thư Minh. “Tổng giám đốc Tần có ở chỗ cô không?”

“Không có, sao vậy?”

“Vưu Bội mất tích.” Thư Minh lạnh lùng nhìn bác sĩ trong phòng chăm sóc đặc biệt. “Sáng hôm nay cô ta mất tích ở bệnh viện. Bác sĩ vừa mới báo với tôi, nhưng tôi không liên lạc được với tổng giám đốc Tần. Nếu cô biết tổng giám đốc Tần ở đâu thì lập tức báo cho anh ấy biết chuyện này.”

“Sao có thể như vậy?” Ngày hôm qua Vưu Bội còn đang hôn mê, làm sao có thể thoáng cái liền không thấy.

“Tôi cũng không rõ lắm, đang kêu bệnh viện kiểm tra video giám sát. Trong điện thoại một chốc nói không rõ, cô hãy nhanh chóng liên lạc với tổng giám đốc Tần, kêu anh ấy mau đến bệnh viện.”

Anh ta không nói, Tưởng Tịch cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức gọi vào điện thoại cá nhân của Tần Thành.

Không ai tiếp.

Tưởng Tịch ngẫm nghĩ, gọi đến số điện thoại nhà.

Lần này có người tiếp.

“Tần Thành.” Tưởng Tịch che miệng lại, nhỏ giọng nói: “Em là Tưởng Tịch, Thư Minh nói Vưu Bội mất tích, anh mau đến bệnh viện.”

Tần Thành: “…”

Vưu Bội lại có thể mất tích. Anh còn chưa có báo thù cho Tưởng Tịch mà ả ta lại chơi trò mất tích. Tưởng Tịch: “Em lập tức trở về. Anh đi bệnh viện trước đi, có chuyện gì thì liên lạc với em bất cứ lúc nào.”

Cô là vợ của anh, trong một số thời khắc, nhiệm vụ là ở bên cạnh anh.

Cúp điện thoại, Tưởng Tịch lập tức trở lại phòng bao, nói: “Cậu út, cháu có việc gấp, phải về trước.”

“Đi đi!” Phương Duệ ăn mà không biết mùi vị gì. “Chờ đến khi liên hệ được với người thôi miên kia thì tôi sẽ hẹn giúp cháu.”

“Cám ơn cậu út.” Tưởng Tịch cầm áo khoác lên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.