Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 106: Chương 106: Đại kết cục (2)




Tưởng Tịch không có trả lời người phóng viên kia.

Cô chắc chắn sẽ đi gặp Phương Vi Vi, giống như đi gặp Andy lần cuối cùng, nhưng cô sẽ không nói ra.

Cô mới từ từ thoát ra khỏi việc này, cô không còn muốn khơi lên một tí tẹo quan hệ nào với nhà họ Phương.

Nhưng cuộc sống luôn sẽ có giây phút ngoài ý muốn, cho ra một ít “ngạc nhiên mừng rỡ” bất ngờ.

Trước một ngày Tưởng Tịch chuẩn bị đến trại tạm giam gặp Phương Vi Vi, cảnh sát bỗng nhiên thông qua báo chí uy quyền nhất của thành phố, phát ra một thông cáo. Trên thông cáo nói trải qua chứng minh của bệnh viện, Phương Vi Vi và mợ hai nhà họ Phương có lịch sử bệnh tâm thần nhiều năm, thuộc loại tính di truyền.

Cho nên, tất cả những việc làm của Phương Vi Vi và mợ hai Phương đều là vì thần kinh đột nhiên không bình thường mà gây nên, không phải bọn họ tự nguyện.

Chuyện ván đã đóng thuyền đột nhiên xảy ra chuyển biến lớn như vậy, đừng nói là Tưởng Tịch, ngay cả Tần Thành nghe thấy đều sửng sốt khoảng hai phút.

Bệnh tâm thần. Nếu mợ hai Phương và Phương Vi Vi có bệnh tâm thần, vậy trên thế giới này sẽ không có người bình thường.

Tần Thành lập tức phái người đi điều tra, nhưng trước sau gì cũng không tìm được nguyên nhân.

Mãi cho đến hai ngày sau, một cảnh sát từng có giao tình với Tần Thành tiết lộ ra nguyên nhân.

Thì ra là ông lão Phương động tay động chân ở trong tối. Ông ta dùng quan hệ, lấy được liên hệ với người công chức có liên quan đến phụ trách vụ án, thông qua phương thức hiệp ước, đem tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của nhà họ Phương ở thành phố C cho chính phủ. Dù sao tổng bộ của Phương thị bọn họ là ở thành phố H, nơi khác cũng có xí nghiệp.

Tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Nhà họ Phương ở thành phố C lập nên công ty tuy rằng trì trệ không tiến, nhưng so với công ty nhỏ bình thường thì vẫn có tiền đồ phát triển. Chỉ cần chính phủ phái nhân viên chuyên nghiệp kinh doanh hợp lý, lợi dụng tất cả tài nguyên có thể, không đến vài năm thì những công ty này sẽ mang đến lợi nhuận không ngừng cho thành phố. Hơn nữa đến lúc đó, hàng năm chính phủ đều sẽ có một khoảng thu nhập cao.

Dùng hai người để đổi lấy giá trị kinh tế không thể nào tính được, đổi thành ai cũng làm như vậy cả.

Tưởng Tịch cười giễu.

Mỗi lần ông lão Phương gặp cô đều nhắc nhở cô một việc: Ông ta là ông ngoại của cô.

Có ông ngoại nhà nào lại đối đãi với cháu gái của mình như vậy. Ở trong lòng ông ta, đứa cháu gái Phương Vi Vi mới là quan trọng nhất!

Tưởng Tịch không nghĩ tới ông lão Phương nữa, suy nghĩ nhiều chỉ khiến cho mình thêm ngột ngạt.

Nhưng mà, ngay lúc công chúng đều nghĩ Phương Vi Vi và mợ hai Phương từ đó bình an vô sự thì sự việc lại xảy ra biến hoá mới.

Vốn, sau khi cảnh sát công bố tin tức thì ra quyết định thả mợ hai Phương và Phương Vi Vi.

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, sau một tuần, cảnh sát lại công bố một tin tức, tỏ ý bệnh tâm thần của Phương Vi Vi và mợ hai Phương quá nghiêm trọng, vì phòng ngừa bọn họ sau này làm hại những người khác, đe doạ an toàn xã hội, nên quyết định đưa bọn họ đến bệnh viện tâm thần, cuộc đời này không thể bước ra khỏi nơi đó nữa.

Bệnh viện tâm thần kia tiếng tăm lừng lẫy khắp cả nước, chẳng những có hoàn cảnh tốt mà các loại phương tiện chữa bệnh cũng vô cùng đầy đủ. Quan trọng hơn là nó được giám sát nghiêm khắc, trong mười mấy năm qua chưa từng xảy ra sự cố bệnh nhân tâm thần thoát ra đi làm nguy hại xã hội.

“Là anh làm hả?” Tưởng Tịch chuyển tầm mắt từ người dẫn chương trình trên ti vi đến trên mặt Tần Thành. Mấy ngày nay anh thần thần bí bí, thường buổi tối cô đang ngủ mới trở về, buổi sáng cô chưa thức đã đi trước.

Tần Thành nghiêng đầu đè lên bả vai Tưởng Tịch, cười nói: “Không phải anh làm, nhưng em có quen người làm, em có thể đoán là ai.”

“Tề Dịch?”

“Không đúng.”

“Anh cả?”

“Cũng không đúng.”

“Vậy…” Tưởng Tịch tập trung suy nghĩ trong chốc lát, nói với vẻ không chắc chắn: “Là ba?”

“Em rốt cuộc đoán đúng rồi.” Tần Thành nghiêng đầu hôn cô một cái. “Trước sau như một thật thông minh.”

Tưởng Tịch trực tiếp xem nhẹ câu cuối cùng, nói: “Sao ba lại…”

Tần Thành cười nói: “Ba và mẹ mỗi ngày đều chú ý đến tin tức trong nước, bình thường không quan trọng thì bọn họ sẽ không quan tâm tới. Nếu quan trọng thì bọn họ sẽ lập tức ra tay, giống như chuyện này.”

“Nhà họ Phương bắt nạt con dâu của bọn họ, bọn họ xem không được, liền nổi giận phản kích.” Tần Thành nói thêm: “Ba làm ăn nhiều năm, quen biết người, có cả trong giới quan chức. Đưa người tới bệnh viện tâm thần không phải rất khó khăn.”

Tưởng Tịch nghe xong, trầm tư vài phút, nói: “Vậy ba và mẹ đã trở về?”

“Chưa. Bọn họ đang ở Canada nghỉ hè.” Tần Thành thổi khí vào lổ tai Tưởng Tịch, không hề cảm thấy mình sỗ sàng. “Anh thay mặt bọn họ nói chuyện với những người đó. Nhà họ Phương lúc này đây sợ là không ngờ tới cuối cùng chính là kết quả này.”

Nhà họ Phương đúng là không nghĩ tới.

Đối với con dâu và cháu gái của mình, sau khi ông lão Phương biết được tất cả sự thật từ Phương Duệ thì đã thất vọng với bọn họ đến tột cùng.

Chẳng qua, ông ta chung quy không đành lòng nhìn thấy Phương Vi Vi và mợ hai Phương ngồi cả đời trong tù, vì thế liền lấy một phần ba sản nghiệp của nhà họ Phương đi đổi tự do vài chục năm tương lai cho bọn họ. Năm đó ông ta làm sai đối với con gái, không thể lại làm sai đối với cháu gái nữa.

Ai ngờ, nửa đường có người cản trở.

Ông ta làm nhiều như vậy, cuối cùng hai ngừơi đều phải vào bệnh viện tâm thần.

Trong lòng ông lão Phương sầu khổ, vừa gọi điện thoại đến chỗ người bạn.

“Lần này thật không được.” Người bạn nói: “Người nhà họ Tần không muốn, đã trực tiếp tìm đến lãnh đạo cấp trên.”

Ông lão Phương liền nghĩ đến có thể là Tần Thành, hỏi: “Nhà họ Tần có quan hệ với người ở trên?” Tần Thành trẻ tuổi như vậy, không nên có giao tình quá sâu với người bên trên mới phải.

“Tôi cũng không rõ nữa.” Nói về việc này, người bạn giúp đỡ cũng không có cách nào. “Vụ án bây giờ có người bên trên phụ trách. Lãnh đạo đích thân biểu đạt, nói để cho hai người có tiền án ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến yên ổn của xã hội, không thể thả ra.”

Vậy có gì khác với ngồi tù?

Ông lão Phương thở dài nặng nề một tiếng. “Thật không có cách nào?”

“Không có cách nào.” Người bạn lực bất tòng tâm, đành phải nửa khuyên nửa an ủi, nói: “Hai mẹ con kia của nhà ông làm thật sự hơi quá đáng. Thật ra, để cho bọn họ đi chịu khổ một chút cũng tốt, làm sai bao giờ cũng phải bị phạt, ông nuông chiều không nhất định là chuyện tốt. Mặt khác, sau này đối với người ngoài nói bọn họ nằm viện rốt cuộc vẫn dễ nghe hơn nói bọn họ ngồi tù.”

“Tôi hiểu được.” Ông lão Phương nắm lấy ống nghe, cười khổ: “Tôi cũng chỉ là…” Chỉ là không muốn tương lai lại hối hận lần nữa.

Tiếc là, cơ hội chỉ có một lần, ông ta đã bỏ lỡ.

…..

Đầu tháng tám, Phương Vi Vi và mợ hai Phương bị cảnh sát đưa vào bệnh viện tâm thần.

Một ngày trước Liên hoan phim Kim Ảnh, Tưởng Tịch đi gặp bọn họ.

Người của bệnh viện nói Phương Vi Vi và mợ hai Phương gần đây luôn lấy đồ đạc đập người, Tưởng Tịch không tiện đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài cửa sổ nói chuyện.

Tưởng Tịch đi xem mợ hai Phương trước. Mấy tháng không gặp, cảm xúc của bà ta vô cùng không ổn định, hai bàn tay xuyên qua cửa sổ, vừa thấy Tưởng Tịch liền điên cuồng hô: “Tưởng Tịch, mày đồ tiện nhân, mày đê tiện vô sỉ.”

“Cô Tưởng, thần kinh bà ta không tốt, mấy ngày nay gặp người liền nháo, nói bà ta không phải bệnh thần kinh. Cô phải cẩn thận một chút.” Y tá của bệnh viện nói nhắc nhở.

“Tôi không phải bệnh thần kinh.” Mợ hai Phương nổi điên hét về phía ngoài cửa: “Tôi là mợ hai nhà họ Phương, các người thả tôi ra ngoài.”

Y tá khó xử nhìn Tưởng Tịch.

“Không sao.” Tưởng Tịch cười cười. “Bà ta không làm bị thương đến tôi được.”

Mợ hai Phương lập tức như ăn phải thuốc nổ, bùng nổ. “Tưởng Tịch, mày đê tiện vô sỉ, bỉ ổi.”

“Bà chỉ biết chửi hai câu này thôi sao?” Tưởng Tịch mỉm cười. “Không sao, tôi tặng cho bà một băng ghi âm, bà học theo trong đó là được.”

Cô nói xong, nhanh chóng lấy một cái mp3 bọc vải dày từ cửa sổ ném vào trong phòng mợ hai Phương.

Cô tin tưởng mợ hai Phương nghe xong nội dung bên trong mp3 sẽ rất có từ ngữ mắng chửi người. Nhưng mà đến lúc đó bị chửi không phải là cô, sẽ không đến tai.

Phòng của Phương Vi Vi ở tầng khác, so với mợ hai Phương, cô ta im lặng đến không bình thường.

Y tá lấy chìa khoá ra, do dự không dám mở cửa.

Tưởng Tịch nhìn ra tâm tư của cô ta, sau một lúc lâu cân nhắc, nói: “Nếu không thì cô làm chuyện của mình trước đi, tôi đứng ở bên ngoài nói vài câu với cô ta.”

Y tá vừa nghe không cần mở cửa, như được đại xá, lấy chìa khoá về liền chạy xuống dưới lầu.

Đây là toà nhà mới của bệnh viện tâm thần, người bệnh trong toà nhà còn chưa nhiều, như là tầng của Phương Vi Vi ở, chỉ có một mình cô ta.

Tưởng Tịch nghe tiếng bước chân đi xa, mới gõ gõ cửa, nói: “Nghe nói cô muốn gặp tôi?”

“Cô rốt cuộc đã tới.” Phương Vi Vi ngồi dậy, đi đến bên cửa. “Tôi còn nghĩ rằng cô vĩnh viễn sẽ không đến.”

“Không, là cô đã đoán sai.” Tưởng Tịch làm như không thấy sắc mặt âm trầm của cô ta, nói: “Lúc trước cô luôn trăm phương ngàn kế hại tôi, sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ.”

Đôi mắt Phương Vi Vi nhíu lại.

Tưởng Tịch mỉm cười. “Từ khi cô chín tuổi, không, có lẽ là sớm hơn, đã tìm cách đối phó tôi như thế nào, làm sao cướp đi những thứ bên cạnh tôi, hẳn là mệt chết đi!”

Vẻ mặt hoàn mỹ không sứt mẻ của Phương Vi Vi bắt đầu vỡ vụn.

Tưởng Tịch tiếp tục cười. “Tôi chưa bao giờ biết tôi có sức quyến rũ đến như vậy, khiến cho một người hận vài chục năm.”

“Cô cảm thấy tôi đoạt đi đồ của cô, nhưng thật ra tôi không cướp đi một chút nào. Ngược lại là cô đã đẩy ra những thứ thuộc về mình. Cô chưa từng có một ngày sống được tự tại, cô thật sự đáng thương hại.”

Không sai, mợ hai Phương ngu xuẩn, ác độc, nhưng bà ta làm là vì Phương Vi Vi. Có một người mẹ bằng lòng làm chuyện điên rồ vì mình như vậy, Phương Vi Vi lại không biết quý trọng. Ngược lại, cô ta lợi dụng mợ hai Phương, muốn trừ khử cô, cuối cùng, hợp với mợ hai Phương cùng nhau chịu tội.

“Mặc kệ chuyện của cô.” Phương Vi Vi im lặng một lát, nói: “Cô chờ đi, một ngày nào đó tôi sẽ cướp đi tất cả của cô.”

Thần kinh của cô ta thật sự là bị bệnh mà! Đối thủ của mình là người như vậy, Tưởng Tịch không biết nên khóc hay nên cười. Cô nhìn chằm chằm Phương Vi Vi, nói: “Tôi sẽ không cho cô cơ hội đi ra ngoài, cô làm nhiều chuyện có lỗi với tôi như vậy, thật xin lỗi con mẹ nó, tôi sẽ không cho cô ra ngoài đi quấy rầy tôi nữa, cô ở trong này ngốc cả đời đi!”

Phương Vi Vi rốt cuộc phẫn nộ đạp cửa.

Tưởng Tịch cười ấn xuống nút báo nguy bên cạnh cửa.

Nửa phút sau, một đám bác sĩ, y tá chạy lên. Cửa phòng bệnh được mở ra, không đợi Phương Vi Vi bổ nhào lên người Tưởng Tịch thì y tá đã lấy dây thừng trói cô ta lại. Bác sĩ thuận thế đè vai cô ta lại, đâm một kim.

Hỗn loạn ở bên trong khiến cho lòng Tưởng Tịch bị bất ngờ đã bình tĩnh trở lại, cô nói một tiếng vĩnh biệt không gặp lại, bước chân rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.