Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 91: Chương 91: Nhiều góc độ quay phim




“Cái áo này là của tôi.” Nguyên Tấn Thần nói.

Tưởng Tịch bình tĩnh nhìn về phía anh ta.

Ngón tay Phương Vi Vi điểm nhẹ cằm, mặt lộ vẻ xấu hổ: “Anh Nguyên, thật xin lỗi, ngày đó tôi nhìn thấy ở bên ngoài phòng hoá trang của chị Tưởng, còn nghĩ rằng là của chị Tưởng.”

Ánh mắt của mấy nhân viên đi ngang qua loé lên.

Tưởng Tịch nhìn thấy, không nói gì, cười rộ lên.

Phương Vi Vi chơi chiêu này thật hay. Thứ nhất là để lại ấn tượng tốt cho Nguyên Tấn Thần. Thứ hai là làm cho những người mới đi ngang qua cảm thấy Nguyên Tấn Thần và Tưởng Tịch có quan hệ. Suy cho cùng, Nguyên Tấn Thần đã từng nói trước truyền thông không chỉ một lần là thích cô.

Nhưng cô không dễ bị người ta gài như vậy đâu!

Bây giờ Tưởng Tịch không quản là nguyên nhân gì, nếu Phương Vi Vi ra tay, vậy thì cô sẽ đánh lại.

Khoé môi cong lên, Tưởng Tịch nói: “Mấy thứ ở trong phòng hoá trang của tôi cũng không nhất định là của tôi. Đương nhiên, ngoại trừ những thứ có ấn ký của tôi.” Ví dụ như Tần Thành mang ấn ký của cô, không thể để Phương Vi Vi cô tuỳ tiện đụng tới.

Phương Vi Vi giống như nghe hiểu, cũng giống như không, cười cười nói: “Chị Tưởng nói đúng.”

Quay phim buổi chiều có một cảnh diễn cặp với Phương Vi Vi.

Đương nhiên, thân là tỳ nữ của Phương Vi Vi ở trong phim, diễn cặp với Phương Vi Vi chủ yếu đều là Tưởng Tịch. Tuy rằng Lâm Dật là nam phụ thứ 2, lại là Hoàng thượng, phần lớn vai diễn đều là cùng Nguyên Tấn Thần đối chất trên triều.

Thay quần áo xong, Lâm Tu Dân ra lệnh quay phim.

“Nương nương, nô tỳ bị oan.” Tưởng Tịch phịch một tiếng quỳ xuống đất. Mặt đất của cung điện trong trường quay đều là lót đá cẩm thạch cứng rắn, mặc dù có buộc đệm đầu gối, nhưng cô quỳ xuống, chân đã từng bị thương vẫn chịu không nổi.

“Ta thấy ngươi tuyệt đối không bị oan.” Phương Vi Vi ném vụt chén trà, miệng chén xẹt qua mu bàn tay Tưởng Tịch, xuýt nữa rơi xuống.

“Ngưng.” Lâm Tu Dân quẳng loa cho phó đạo diễn, đi tới chỉ huy Phương Vi Vi. “Cô ném lại một lần nữa, tôi điều chỉnh góc độ. Tưởng Tịch, cô phối hợp với cô ấy.”

Thật ra góc độ vừa rồi không tồi, nhưng phần lớn của điện ảnh là góc độ. Lâm Tu Dân nhìn, trong lòng liền muốn thử đổi, nếu có thể quay từ góc độ khác, coi như là sáng tạo.

Đạo diễn muốn chơi trò sáng tạo thì Tưởng Tịch phải hợp tác, Phương Vi Vi cũng vui vẻ phối hợp ném chén nước. Dù sao ném cũng là tiền của đoàn phim và nhà đầu tư, không phải của cô ta. Huống chi, có người quỳ miễn phí, cớ sao cô ta không làm?

Những người khác hoặc nhiều hoặc ít hiểu được ý nghĩ của Lâm Tu Dân không giống người thường, nhưng chỉ cùng nhau nhìn.

Cho đến lần thứ mười ba, Hạ Chi Khanh cảm thấy Tưởng Tịch bất thường.

Nghĩ đến thương thế của cô lúc trước, Hạ Chi Khanh lập tức kêu trợ lý của mình và Vương Mộng đi đỡ Tưởng Tịch dậy, bản thân mình thì tiến lên nói: “Đạo diễn Lâm, nếu ông muốn ngày mai Tưởng Tịch quay phim bình thường thì hôm nay không thể tiếp tục thử nữa.”

Lâm Tu Dân thật vất vả mới tìm được một góc độ rất tốt, khoát tay nói: “Cô chờ một chút, tôi phải quay được cảnh này.”

Hạ Chi Khanh giữ vững lập trường, nói: “Đạo diễn Lâm, tôi cũng không phải nói giỡn với ông, chân của Tưởng Tịch bị thương mới hết, ông cứ tiếp tục như vậy thì cô ấy chống chọi không được bao lâu đâu.”

Cô nói có chút nghiêm trọng. Lâm Tu Dân vừa nhìn thấy mặt Tưởng Tịch không có huyết sắc, lúc này mới cảm thấy mình đã bắt bẻ quá đáng, thở dài, nói: “Vậy quên đi.”

Vốn chính ông ta nói quên đi nhưng vào lổ tai người có lòng liền đổi ý nghĩa.

“Hừ…” Tưởng Tịch nắm chặt lấy ra giường ở dưới thân, đầu đầy mồ hôi.

Một tay Tần Thành cố định cái chân lộn xộn của cô, oán giận nói: “Cho em nghe lời! Đau sao? Đáng đời!”

Ngữ khí của anh như là đang răn dạy trẻ nhỏ. Tưởng Tịch cắn môi, lần đầu tiên không đủ quả quyết, nói: “Đó chính là quay phim.”

Một cảnh mà quay lại mấy chục lần, không phải là không có.

“Quay phim mà biến mình thành như vậy? Hả?” Tần Thành dùng sức xoa bóp hai đầu gối sưng đến nỗi không cách nào mặc quần, bụng đầy tức giận. Anh tìm kịch bản cho cô, đầu tư, thế nhưng cô còn có thể bị thương. Thật sự là không để cho người ta bớt lo mà.

Tưởng Tịch nhìn ra buồn bực của anh, rất tự giác ngậm miệng.

Nhưng trong lòng ấm áp.

Xoa bóp rượu thuốc dựa vào căn dặn của bác sĩ, Tần Thành nói: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, về phía đoàn phim có chị cả rồi.”

Cô như thế này đi cũng không tốt, Tưởng Tịch dứt khoát đồng ý, chờ sau khi anh rời khỏi đây thì lấy máy tính bản đến chơi.

Tin tức của hôm nay cô đã xem một nửa, bây giờ muốn xem phản ứng của công chúng.

Thật ra, ngày hôm qua lúc nghe nói đến tin đồn hồn ma, trong lòng cô đã có dự cảm, hơn nữa với một loạt chuyện buổi chiều, nên đã miễn dịch với tin tức của hôm nay.

Nhưng nói cô có ý đồ mưu hại Vưu Bội, đả kích tài năng mới Phương Vi Vi, chơi trò mập mờ cùng Nguyên Tấn Thần, dùng thân phận phu nhân tổng giám đốc kết hợp với Hạ Chi Khanh đi trách mắng Lâm Tu Dân, những tin đồn này hoàn toàn không có cái nào thật sự tốt cả.

Một số kẻ xấu thì đào bới ra những tin đồn trước kia của cô, mắng cô dựa vào Tần Thành mà đoạt vai diễn của những người khác, còn làm bộ như vạch trần những nội tình đen tối.

Sau khi Tưởng Tịch lật qua hai trang, khoác thêm áo khoát, vào một diễn đàn rất “hot”.

Bài post “hot” nhất của diễn đàn hôm nay là bôi xấu cô. Chủ thớt là một hội viên trên cấp hai mươi, với hình ảnh được dùng chính là ảnh của cô trong bộ phim truyền hình thần tượng duy nhất mà cô đã đóng.

Nội dung bài post bốn ngàn chữ lưu loát, liệt kê đủ chuyện từ khi Tưởng Tịch debut tới nay, nhưng được chia làm từng cái một, cuối cùng là một đại tổng kết.

Tổng kết nói như thế này: Tôi từng là fan cuồng của Tưởng Tịch, nhưng sau khi thấy những việc này thì tôi phát hiện mình đã yêu thích lầm người – không có nữ thần, chỉ có người dựa vào quy tắc ngần để lên cao, còn ra sức làm cho mọi người cảm thấy cô ta không có sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn của gái điếm.

Tưởng Tịch xem xong, dựa đầu vào giường cười một lát. Chủ thớt này rất có tài văn chương, nhưng không thích hợp viết những thứ này.

Cân nhắc trong chốc lát, Tưởng Tịch thoát khỏi domain, mở một bài post ngay phía trên bài post đang “hot”.

Trước kia cô cảm thấy tự khen mình có vẻ tự kỷ, nhưng bây giờ cô đã biết rõ, so với những bôi xấu này thì cô căn bản chỉ tính là một loại mánh khoé tự vệ.

Tưởng Tịch mơ hồ cảm thấy việc này có quan hệ với Phương Vi Vi. Nhìn lại tổng thể chiều hướng của trên mạng, không có khách sáo, trong bài post trực tiếp tuôn ra thân phận tiểu thư nhà họ Phương của Phương Vi Vi.

Cô gởi xong bài post, lập tức gọi điện thoại cho Lục Mạnh Nhiên, kêu công ty dựa vào chiều hướng của tin tức này. Về phần Phương Vi Vi, cái này coi như đáp lễ.

Nói vừa xong, Tưởng Tịch liền quẳng máy tính bản. Nhanh chóng đến giữa trưa, cô nhận được điện thoại của Phương Duệ.

Phương Duệ đã tìm được người thôi miên năm đó. Hôm nay ông ta đến thành phố C, đúng lúc có hai tiếng đồng hồ làm thôi miên cho Tưởng Tịch.

“Tiểu Tịch.” Phương Duệ nói: “Tôi hy vọng cháu suy nghĩ lại một chút, cuộc sống bây giờ của cháu rất tốt, có cần phải lôi ra một đoạn ký ức đau khổ không?”

Tưởng Tịch: “Cần. Cậu út, đoạn ký ức này rất quan trọng đối với cháu.”

Phương Duệ không biết những diễn biến riêng giữa Tưởng Tịch và Phương Vi Vi, cũng không tìm được cách khuyên nhủ, đành phải nói: “Vậy chiều hôm nay tôi dẫn cháu đi gặp ông ta.”

“Tưởng Tịch nói: “Được ạ.”

Tiếp theo đó Phương Duệ nói một dãy địa chỉ.

Tần Thành xong công việc về đến nhà là đã hơn mười hai giờ trưa. Anh mua đồ ăn Tưởng Tịch thích nhất, sau khi dọn chén dĩa, nấu cháo xong, mới đi vào phòng ngủ gọi Tưởng Tịch.

Cảnh anh dự đoán là Tưởng Tịch nằm nghỉ ngơi trên giường hoặc ngồi chơi máy tính, nhìn thấy anh thì sẽ giống như người vợ bình thường ở nhà chờ chồng trở về, cười nói một câu: anh đã về.

Nhưng sự thật luôn không nằm trong dự đoán của anh.

Tưởng Tịch đang thay quần áo.

Cô ăn mặc vô cùng trang trọng. Tần Thành đẩy toàn bộ cửa phòng ngủ ra, nói: “Em muốn làm gì?”

“Em muốn đi ra ngoài gặp một người.” Trên mặt Tưởng Tịch lộ vẻ tươi cười. “Nếu anh không bận thì có thể đi cùng với em. Ông Tần, xin hỏi em có mặt mũi mời ông cùng đi không?”

Tần Thành: “…”

…..

Năm ấy, khi người thôi miên làm thôi miên Tưởng Tịch chỉ với vừa bốn mươi. Trong nháy mắt đã qua nhiều năm, nay ông đã gần sáu mươi tuổi, nói đến bệnh nhân nhỏ tuổi nhất trong đời mình, không khỏi cảm khái vạn phần.

Tưởng Tịch nhẫn nại nghe ông ta nói xong, mới nói: “Bác sĩ Hồ, làm ơn nhất định khiến cho tôi nhớ lại những chuyện này.”

Ông cụ gần sáu mươi gật đầu. “Cô Tưởng yên tâm đi, tôi không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, bình thường đều thành công.”

Hai người bọn họ vào một gian phòng kín. Tần Thành và Phương Duệ chờ ở bên ngoài.

Hai người cùng ở trên hành lang của tầng lầu, Tần Thành lợi dụng thời gian lướt qua tin tức giải trí, thấy sự việc không có khuếch trương, mới yên tâm dựa vào tường chờ.

Phương Duệ nhìn vào mắt động tác của anh, qua một lúc lâu, nói: “Sau này Tưởng Tịch đều phải phiền anh chăm sóc.”

Tần Thành nhướng mày. “Anh Phương nói chơi, Tưởng Tịch là vợ của tôi, tôi chăm sóc cho cô ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng mà, anh Phương nên quan tâm thoả đáng đến người cháu gái kia của anh một chút.”

“Vi Vi?” Phương Duệ khó hiểu. “Không biết

Vi Vi đã gây ra phiền phức gì?”

Gây ra phiền phức? Ha, Phương Vi Vi đâu chỉ gây ra phiền phức. Nếu không phải Tưởng Tịch lên tiếng, thì sáng hôm nay Tần Thành đã kêu người đá cô ta ra khỏi giới giải trí rồi. Dùng chiêu bài Phương Duệ kết hợp với truyền thông bôi xấu Tưởng Tịch. Nền móng của nhà họ Tần và họ Tề bọn họ ở thành phố C còn chưa có suy yếu đâu! Hôm qua anh đã mượn Tề Dịch người có khả năng đi theo dõi Phương Vi Vi xem tối qua cô ta đi đâu, gặp ai. Anh biết rõ toàn bộ. Lúc này đây sở dĩ không đè tin tức xuống, là vì muốn nhìn xem mục đích cuối cùng của cô ta, để có một phản kích lớn cuối cùng.

“Anh Phương đừng ngại tự mình đi hỏi cô Phương Vi Vi một chút xem cô ta rốt cuộc đang làm cái gì ở sau lưng.”

Nụ cười khách sáo của Phương Duệ nhạt đi, giọng nói lạnh xuống: “Lời này của anh Tần là có ý gì?”

Vẻ mặt của anh ta hoàn toàn không quan tâm, khiến cho Tần Thành nghĩ tới khả năng nào đó. Chân mày anh chậm rãi giãn ra, nói: “Nghe nói gần đây nhà họ Phương đang đầu tư vào phim ảnh. Đúng rồi. là “Ăn chơi trác táng” của Lý Mặc. Hẳn là anh Phương biết, cũng chính là đạo diễn bộ phim thứ nhất của Tưởng Tịch.”

“Vậy thì sao?”

Anh ta quả nhiên là không biết chuyện gì cả.

“Chẳng lẽ cô Phương Vi Vi không có nói với anh Phương sao?”

“Cái gì?”

Tần Thành thoáng nở nụ cười. “Vai nữ chính ngay từ đầu là Lý Mặc nhìn trúng Tưởng Tịch. Nhưng nhà họ Phương đầu tư, đã đổi Tưởng Tịch. Khi đó Tưởng Tịch vừa mới quay xong “2033”, đã xác định là nhận đóng, lại bị người ta đổi.”

Tươi cười của Phương Duệ hoàn toàn biến mất. Tần Thành thấy mục đích đã đạt được, cũng không để ý có phải hơi nhiều lời hay không. “Tin tức hôm nay chắc anh Phương cũng thấy được. Theo tôi được biết, người truyền tin đồn nhảm nhiều nhất về Tưởng Tịch ở trong đoàn phim chính là trợ lý của Phương Vi Vi. Đúng rồi, có lẽ anh Phương không biết, vài ngày trước đó Tưởng Tịch bị Vưu Bội bắt cóc suốt một ngày một đêm. Nếu không phải tra ra kịp thời thì bây giờ Tưởng Tịch đã trở thành vong hồn chết cháy lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.