Buổi tối về đến nhà, Lục Bạc Ngôn liền nhận được cuộc gọi từ Đường Ngọc Lan.
“Mẹ biết tối mai con muốn đi đâu, mang vợ con cùng đi.”
Giọng điệu Đường Ngọc Lan hòa ái nhưng mang nghĩa ra lệnh không thể không nghe.
Lục Bạc Ngôn nhíu mi: “Mẹ, cô ấy sẽ không muốn đi những nơi như vậy.”
“Là con không muốn con bé đi, hay là Giản An không muốn đi? Đừng cho là ta không biết ngày mai Hàn Nhược Hi cũng sẽ tham dự!” Đường Ngọc Lan không cho con trai cơ hội thương lượng “Tóm lại, tối mai con phải cho mọi người biết, Giản An là con dâu nhà họ Lục chúng ta. Như vậy ta cũng không tin con cáo già Tô Hồng Viễn kia còn dám muốn có những suy nghĩ kinh khủng gì.”
Lục Bạc Ngôn xoa ấn đường, ngồi vào sô pha trong phòng khách: “Đã biết, con sẽ dẫn cô ấy cùng đi.”
Đúng lúc này, Tô Giản An vừa đi vào, Lục Bạc Ngôn cúp điện thoại nói: “Lại đây.”
“......”
Tô Giản An cũng không ngẩng đầu lên, lập tức đi thẳng lên tầng hai.
Lục Bạc Ngôn nhíu mày càng sâu: “Tô Giản An, lại đây!”
Tô Giản An lúc này mới nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, thản nhiên nói: “A, anh gọi tôi?”
“Tối mai theo tôi tới một nơi.” Lục Bạc Ngôn nói.
“Không đi.”
Tô Giản An cúi đầu tiếp tục lướt di động.
Cả ngày đi làm về mệt mỏi, còn đi đâu nữa mà đi, còn không bằng ở nhà nghịch di động rồi ngủ đâu.
Trên đời này, có lẽ chỉ có Tô Giản An dám từ chối Lục Bạc Ngôn không chút do dự.
Nhưng Lục Bạc Ngôn không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Không quan trọng, vừa lúc tôi cũng không muốn mang cô đi.” Anh gọi bác Từ: “Nói cho phu nhân biết, Thiếu phu nhân không muốn đi.”
“Cái này......” Bác Từ vẻ mặt khó xử.
Tô Giản An đột nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn Lục Bạc Ngôn: “Dì muốn tôi đi? Rõ ràng anh cũng không muốn mang tôi đi, sao lại chỉ nói tôi không muốn đi? Gian xảo!”
“Tôi tuy rằng không muốn, nhưng vẫn phải hỏi cô. Cuối cùng cô vẫn từ chối. Chẳng lẽ không phải cô nên chịu trách nhiệm sao?”
Lục Bạc Ngôn làm ra vẻ như không liên quan đến mình.
Tô Giản An không thể nào phản bác, chỉ có thể cắn chặt răng: “Tôi đi!”
Cô không muốn đi cùng Lục Bạc Ngôn cũng tốt, nhưng mong muốn của Đường Ngọc Lan, cô muốn đáp ứng ——chỉ còn phương pháp này để trả ơn dì Đường đã tốt với mình.
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi: “Thật ngoan.”
“......” Trong lòng Tô Giản An đem Lục Bạc Ngôn mắng một nghìn lần.
Đến 5 giờ chiều ngày hôm sau, Tô Giản An đưa biên bản khám nghiệm tử thi xong thì lái xe về nhà, bất ngờ phát hiện trong nhà còn có hai cô gái đang ngồi trong phòng khách.
Cô trố mắt nhìn về phía bác Từ: “???”
Bác Từ cười cười: “Thiếu phu nhân, đây là nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm, họ sẽ giúp cô chuẩn bị một chút, thiếu gia chắc rất nhanh sẽ trở lại, sau đó hai người có thể xuất phát.”
Tô Giản An còn không kịp phản ứng lại, đã bị lôi đi trang điểm, tạo kiểu tóc.
Trời vừa tối, Lục Bạc Ngôn cũng về đến nhà, cũng đúng lúc Tô Giản An đã trang điểm và mặc váy dạ hội từ trên tầng bước xuống, hai người bất ngờ chạm mắt nhau.
Tô Giản An trang điểm rất nhẹ màu nude, nét mặt không khác thường ngày là mấy, trông vẫn trong sáng và ngây thơ. Nhưng trang phục khoác lên người không còn bộ đồ thường ngày, cô mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu xanh ngọc, mái tóc đen dài được uốn đơn giản và phóng khoáng ở phần đuôi, những thay đổi này càng tăng thêm phần nữ tính cho cô.
Dáng vẻ thanh thuần, nhưng lại không thiếu đi nét phong tình quyến rũ của phụ nữ, Lục Bạc Ngôn là lần đầu tiên gặp một Tô Giản An như vậy.
Đường cắt may của váy hoàn toàn phù hợp với cơ thể, cũng tôn lên đường cong lả lướt mảnh mai của cô. Thiết kế lệch vai giúp cô khoe được ưu điểm bờ vai mềm mại và xương quai tuyệt đẹp.
Cô đứng trên cầu thang, từ xa nhìn lại trông rất như một bức tranh tĩnh, nhưng đôi mắt đào hoa lại sáng ngời, thu hút ánh mắt của người nhìn.
Lục Bạc Ngôn không thể phủ nhận, anh bị kinh diễm trong vài giây, như có chút gì đó xẹt qua tim......
Tô Giản An hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của Lục Bạc Ngôn, sờ soạng chiếc váy trên người, không được tự nhiên hỏi anh: “Khi nào thì xuất phát?”
Lục Bạc Ngôn lấy lại bình tĩnh: “15 phút sau.” Anh lên lầu đi thay quần áo.
Tô Giản An đi đến phòng khách rồi ngồi xuống sô pha, bác Từ đưa cho cô một ly nước chanh: “Thiếu phu nhân, cô mặc đồ rất đẹp.”
“Cám ơn.” Tô Giản An tiếp nhận nước chanh, không khỏi nhớ tới mẹ.
Trước năm mười lăm tuổi, cô giống như hầu hết những cô gái nhỏ, có một tủ quần áo đầy những chiếc váy mà mẹ cô mua cho. Mẹ nói, muốn con gái mẹ ăn mặc xinh đẹp như công chúa nhỏ.
Sau khi mẹ mất, lâu ngày không có ai mua cho cô quần áo mới, cô mặc đồng phục học sinh quanh năm.. Sau khi lớn lên có thể tự mua quần áo, cô luôn bỏ qua những chiếc váy trong tiềm thức, bởi vì những chiếc váy đẹp treo trong cửa hàng không tốt bằng những chiếc váy mẹ mua trong ký ức.. Cho đến bây giờ đi làm, vì lý do chuyên môn mà cô không thể mặc váy, nên quanh năm đều mặc quần áo bình thường.
Tô Giản An ngăn cản bản thân nghĩ miên man, lại uống nửa ly nước chanh, sau đó chợt nghe thấy tiếng Lục Bạc Ngôn: “Đứng lên, đi theo tôi.”
Cô theo bản năng nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, ngây ngẩn cả người.
Anh mặc một bộ tây trang may thủ công đắt tiền, đường cắt may hoàn hảo khiến anh trông đẹp trai và cao ráo. Lần này anh mặc kèm thêm áo ghi lê, một bộ màu đen trầm, cùng đôi mắt khiến người ta cảm giác sâu không lường được, nhưng không cách nào ngăn cản được cái vẻ quý tộc trời sinh toát ra từ anh.
Người đàn ông này thật sự có khả năng giết người không cần đền mạng, là phụ nữ đều sẽ ngã xuống chân anh.